HỮU PHỈ - Trang 1710

Phế vật họ Lý tạm thời không dám đụng lung tung chỗ khác, nhìn qua

lỗ hổng nhỏ mở ra ấy phí sức chín trâu hai hổ mới đọc được ba chữ trên
thư.

Những người khác thoạt đầu còn xúm lại xem, nhưng không bao lâu

liền chán quá bỏ đi. Ưng Hà Tòng cho rắn ăn, Dương Cẩn và Văn Dục
phụng mệnh tới đưa tiền thì vây quanh Chu Phỉ “rèn giũa” đao pháp, Ngô
Sở Sở cầm giấy bút ngồi bên cạnh xem chiến, vừa nghe Lý Nghiên giảng
giải vừa đưa bút ghi chú nhanh.

Chu Phỉ cầm một cây gậy gỗ, chống lại một đao một kiếm của Văn

tướng quân và Dương chưởng môn, nàng nghiêng người xuyên qua giữa
hai người, thân hình loáng cái tránh được bội kiếm của Văn tướng quân từ
phía sau đánh úp tới. Dương Cẩn giơ đao chém, Chu Phỉ đưa một chiêu
“Phá” từ dưới lên, đâm thẳng vào sống đao y, trường đao Dương Cẩn đi
nghiêng, vừa vặn chạm phải bội kiếm của Văn tướng quân chưa kịp thu thế,
công lực hai người tương đương, đồng thời tê tay, mỗi người đều thoái lui
hai bước.

– Không đánh nữa.

Văn Dục thở hổn hển thu kiếm lại:

– Trường Giang sóng sau xô sóng trước, ta già rồi. Đa tạ Chu cô

nương chỉ giáo, nếu cô tìm ta báo mối thù gãy kiếm năm xưa thì ta chống
không nổi đâu. Lý công tử vừa nói gì nhỉ? “Lương công thân khải”?

Lý Thịnh lật hộp gỗ qua cho ông xem, hỏi:

– Lương công này là chỉ ai? Không phải Lương tướng gia năm xưa

chứ?

Văn Dục nhận khăn từ tay thân binh lau mồ hôi trên mặt, đáp:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.