HỮU PHỈ - Trang 1734

chưởng môn không đáng tin, vì tìm người so đao mà bỏ nhà ra đi ấy không
ngờ lại nói:

– Không được, ta đi lâu lắm rồi, phải về trông đám dược nông kia.

Lý Thịnh sững sờ.

Ưng Hà Tòng chợt nói:

– Kình Vân Câu có phải có một vị lão tiền bối thắt bím đầy đầu, thích

đi du lịch khắp nơi ở Trung Nguyên không?

Dương Cẩn:

– Ừ, đó là sư bá ta, chưởng môn đời trước, thích nuôi rắn giống ngươi,

có điều ông lớn tuổi lắm rồi, mấy năm trước đã qua đời.

Ưng Hà Tòng chắp tay với y:

– Tương lai nhất định sẽ đi tế bái, khi Dược cốc xảy ra chuyện, tuy ta

may mắn chạy thoát nhưng cửu tử nhất sinh, may được vị tiền bối ấy cứu
giúp, tặng ta rắn độc bên người.

Dương Cẩn à lên không mấy khách sáo với người khác, y khoát tay:

– Không sao, không cần đa tạ, lão nhân gia luôn thích lo chuyện bao

đồng, vả lại rất tôn sùng quý phái, sau khi về thổn thức rất nhiều năm, cứ
nhắc mãi “Đại Dược cốc” đến khi chết…

Dương Cẩn nói tới đây chợt dừng lại.

Y chợt nhớ, Kình Vân Câu nằm ở Nam Cương, không tranh với đời,

không trọng văn cũng không trọng võ, các đời chưởng môn đều say mê y
độc, chưởng môn phải là người có trình độ tốt nhất trong những người cùng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.