HỮU PHỈ - Trang 197

hiện gì cả mới khẳng định là mình nghi thần nghi quỷ, lắc lắc đầu, xoay
người rời đi.

Chu Phỉ từ một góc chòi trượt xuống, nhìn lướt qua chòi canh, thấy

trên bàn nhỏ dưới ngọn đèn có một bình trà và một lồng hấp bánh bao,
dùng vải trắng bịt hơi nóng, có lẽ đợi về rồi ăn. Chu Phỉ đói cả ngày, thấy
mấy tên khốn nạn này rất biết hưởng thụ, tức thời giận mà không chỗ phát
tiết, quyết đoán lấy hai cái bánh bao to cỡ bàn tay, chuồn đi.

Theo tuyến đường Tạ Doãn vạch ra cho nàng, Chu Phỉ phải xuyên qua

con đường nhỏ rắc rối phức tạp gần thạch lao, đá thiên nhiên dọc đường có
thể giúp nàng che chắn, ẩn giấu hành tung, thỉnh thoảng nàng sẽ đối mặt
với mấy anh hùng bị giam bên trong nhưng đúng như Tạ Doãn nói, người
bị giam thấy bộ dạng của nàng liền biết nàng lén lút lẩn vào, không chỉ
không để lộ mà vài người còn chỉ đường cho nàng.

Ý định của Tạ Doãn là bảo nàng xuyên qua khu thạch lao, nơi đó có

một con đường nhỏ lên núi, có thể trực tiếp ra ngoài.

Chu Phỉ không định chạy, bởi vậy lúc nàng ra thì dựa vào tuyến đường

mà Tạ Doãn chỉ, lập ra một kế hoạch khác.

Mục tiêu của nàng là chỗ nuôi ngựa phía sau thạch lao___mấy kẻ bịt

mặt này chắc là làm không ít chuyện cướp đường, rất nhiều người đi đường
đều bị chúng cướp ngựa cướp tài sản, ngựa chưa kịp chuyển đi, chúng đành
tạm vây một khoảng sau núi để nuôi.

Chỗ nuôi ngựa nhiều cỏ khô, ban đêm gió lớn, thích hợp phóng hỏa.

Nàng định phóng hỏa thả ngựa, tốt nhất là quậy cho nhà lao sau núi

này thành một đống hỗn loạn, sau đó đi tìm nhà bếp.

Tạ Doãn không muốn để nàng dính líu vào nên không nói cho nàng

biết thuốc giải “Ôn Nhu Tán” hình dáng ra sao, nhưng Chu Phỉ nghĩ, nếu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.