HỮU PHỈ - Trang 195

khắc ngắn ngủi đó, chòi canh gác là “bóng đen dưới đèn” (1), nhưng trong
chòi có đèn dầu, động tác của nàng nhất định phải đủ nhanh, vận may phải
đủ tốt, còn phải chú ý không được để lộ ra bóng.

(1) Ý nói nơi càng sáng càng dễ bị lãng quên.

Giờ tuất một khắc, giữa núi vang lên tiếng mõ lanh lảnh mấy lần,

không lớn không nhỏ, nhưng vang thật xa, thủ vệ bên cạnh ngáp một cái,
vội vã đi thay ca, bó đuốc như con rồng di chuyển giữa dãy núi hẹp dài,
ngay khoảnh khắc ấy, Chu Phỉ lắc mình vọt ra.

Nàng phát huy khinh công bản thân đến cực hạn, bay lượn như gió nhẹ

giữa đêm, chui vào chòi đúng khoảnh khắc người cuối cùng rời khỏi, cách
cái chòi chưa đến một người.

Không may, khinh công của nàng tuy qua được nhưng còn lâu mới đạt

tới trình độ “Phong Quá Vô Ngân”, lúc nàng tiếp đất, ngọn đèn treo một
bên bị cơn gió do nàng tạo ra làm lung lay, ánh đèn lấp lóe theo, Chu Phỉ
quyết định nhanh chóng, mũi chân vừa chạm đất liền trực tiếp mượn lực
vọt lên, không chút chậm trễ giành lấy mái chòi tranh, tứ chi bấu vào cột,
cả người mắc kẹt gần như song song với mặt đất.

Lần này thật nguy hiểm, nếu nàng cao hơn một chút, to hơn một chút,

hoặc là tay chân yếu hơn một chút thì tuyệt đối không thể nhét mình vào
chỗ này.

Nàng vừa lên thì người canh gác vô cùng nhạy bén quay đầu lại, nheo

mắt đánh giá ngọn lửa hơi đong đưa, nghi hoặc quay về mấy bước, đi
quanh chòi một vòng.

Chu Phỉ nín thở đến đau ngực, người căng thẳng đến cực hạn, gân

xanh trên mu bàn tay gầy yếu nổi lên từng sợi từng sợi, sau lưng đã ướt
đẫm mồ hôi lạnh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.