HỮU PHỈ - Trang 194

sẽ cho rằng té ngã chỉ là một phần của bước đi mà thôi__mặc dù có hơi
đau.

Chu Phỉ không nói gì, nhấc trường đao của mình, đi tới cửa động mà

mình rơi xuống, phi người bay lên, dùng tay chân chống đỡ hai bên vách
đá.

May mà người nàng rất nhẹ, leo ra khỏi cái lỗ nhỏ bên trên vô cùng dễ

dàng, gió đêm hơi lạnh bên ngoài phả vào mặt, thổi vào mũi miệng nàng,
trong lòng Chu Phỉ hơi dao động, nghĩ: “Thứ lỗi cho ta khó mà nghe lệnh,
đại đương gia chưa từng dạy lâm trận bỏ chạy.”

Hơn nữa, dù có chạy rồi, ai biết cái chỗ quỷ quái này về thế nào?

Chu Phỉ là một thiếu nữ đến nơi lạ sẽ không phân biệt được phương

hướng, sớm đã quên mất “đường cũ” của mình là đường nào, bảo nàng về
tìm Vương lão phu nhân, độ khó cũng xấp xỉ bảo nàng tự mình đi tới Kim
Lăng, ôm đùi Chu Dĩ Đường khóc lóc kể lể chuyện mẹ nàng ngược đãi
nàng.

Nàng ở trong khe đá hẹp lặng lẽ chờ đợi, cuối cùng cũng nhìn

rõ___quả nhiên như Tạ Doãn nói, hai bên núi có rất nhiều cửa động, là một
nhà giam lớn hai mặt đối lập, rất nhiều phòng đang giam giữ người, nhưng
không hề nghe tiếng xiềng xích, hẳn là mọi người ăn “Ôn Nhu Tán” ngày
ba bữa khiến ai nấy đều mềm oặt, không khóa cũng không có sức bỏ chạy.

Chu Phỉ quan sát địa hình tổng thể một lát rồi bắt đầu vô cùng chăm

chú dán mắt vào mục tiêu đầu tiên của mình.

Cách nàng khoảng bảy tám trượng là một cái chòi nhỏ lợp cỏ tranh,

dùng cho các trạm gác.

Tạ Doãn nói, lúc giao ca, người giao ca đi khỏi cái chòi nhỏ, người

nhận ca đi tuần tra xung quanh một vòng trong thời gian ngắn, vào khoảnh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.