HỮU PHỈ - Trang 209

Con cháu nhà nghèo nếu ngộ tính cực cao, có thể ở ngoài cửa nghe

tiếng đọc sách trong viện, còn người tập võ dù không biết dùng 18 món
binh khí nhưng vẫn phải nhận ra được.

Các thứ như khí môn, kinh mạch, lúc nhập môn đều phải có người tay

cầm tay dạy, bằng không sai một tí, dẫn nhầm khí đi là nhẹ. Không ít võ
công phải do sư trưởng đích thân truyền dạy, căn bản không có nửa câu nào
ghi chép lại, trong trăm bộ võ học chưa chắc có một bộ có thể thành điển
tịch ghi lại trên giấy, mà thứ có thể trở thành điển tịch thông thường đều
thuộc về nhân vật nhất đại tông sư trong môn phái, những người này rất ít
khi cân nhắc đến năng lực của tiểu đệ tử, điển tịch họ chỉnh lý ra có không
ít chỗ khó hiểu, nếu không có người giảng giải cặn kẽ thì người bình
thường từng đọc sách hai ba năm tự cho rằng mình không bị mù cũng
không nhận biết hết mặt chữ.

Nhưng các đại môn phái có ai không phải là mèo khen mèo dài đuôi?

Cái gọi là “đệ tử” của đại đa số bang phái kỳ thực sau khi nhập môn

đều do đệ tử cũ truyền cho ít công phu quyền cước hạng bét, bình thường
chẳng khác gì tạp dịch thông thường, lúc đánh nhau đều dựa vào người
đông thế mạnh.

Đầu bếp kia bị nàng một đao dốc toàn lực đâm xuyên qua người quả

thực không thể bình thường hơn.

Chu Phỉ có một khoảnh khắc suýt nghi ngờ mình giết nhầm người,

nhưng việc đã đến mức này, dù thực sự giết nhầm, nàng cũng không dám
dây dưa nữa, nàng khom lưng kéo thi thể đầu bếp kia vào nhà bếp, lại bắt
chước theo cách làm của bọn Đặng Chân sư huynh, vụng về mà cẩn thận
xử lý dấu vết trên đất.

Sau đó, nàng xoay người, cột cánh cửa nhà bếp lại, thấm tí nước trong

vại tùy tiện rửa tay, vừa ăn cái bánh bao còn lại vừa lục lọi khắp nơi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.