HỮU PHỈ - Trang 214

thảo dược ấy đột nhiên khó nuốt, vị cay theo đầu lưỡi ập vào trong miệng,
nháy mắt ngập đầy cuống họng, lan khắp toàn thân.

Tạ Doãn hơi không để ý, ho đến sắp trào nước mắt.

Vị cay này như một con sóng lớn ngập qua đỉnh đầu, quét đi Ôn Nhu

Tán quẩn quanh các khớp xương của hắn, như một roi đánh hắn thức tỉnh,
sức lực đã biến mất không biết bao lâu chậm rãi trở về trong cơ thể, Tạ
Doãn giãy giụa giơ lên một cánh tay, khàn khàn nói với Chu Phỉ:

- Là… là cái này.

Mắt Chu Phỉ sáng lên:

- Đây là thuốc mỡ giải sao? Một lần ăn mấy thìa?

Tạ Doãn bị cay đến mức chết đi sống lại nghe loại lời “đồng ngôn vô

kỵ” (1) này, suýt quỳ với nàng, vội nói:

- Đừng đừng, bôi một chút ở dưới mũi hoặc trên đầu lưỡi là được,

dùng thìa ăn sẽ mất mạng đấy… bây giờ bên ngoài tình huống thế nào?

(1) Lời trẻ con nói không biết kiêng kỵ.

Chu Phỉ dăm ba câu kể lại cho hắn nghe chuyện hắc y nhân thình lình

xuất hiện, Tạ Doãn càng nghe càng cau mày, nói:

- Không hay, cô lên ở bên đó rồi đi theo ta.

Nói xong, hắn thử đề khí, phi thân lên theo sợi dây thừng rơm thường

dùng đưa cơm, tuy mạch máu toàn thân vẫn hơi ngưng trệ nhưng cơ bản
không còn là trạng thái bán liệt nữa, hắn gỡ cây trâm buộc tóc trên đầu
xuống, nó không phải vàng không phải ngọc không phải gỗ không phải
xương, mà là huyền thiết hiếm thấy, đầu rất nhọn, rất khác với trâm buộc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.