HỮU PHỈ - Trang 243

Hắn dẫn đám người này lao vào trong bóng đêm, xuyên qua thạch lao

hai bên, rẽ vào đường nhỏ đi lên chỗ cao___đó là con đường chạy trốn mà
hắn lên kế hoạch cho Chu Phỉ sớm nhất.

Hóa ra cái tên này ngoài miệng thì hiên ngang lẫm liệt, kỳ thực trong

lòng sớm đã tính toán xong xuôi, một vòng này đi tiếp chính là từ dưới đi
lên, cứu người rồi chạy trốn, con đường thuận lợi, không có nửa bước đi
vòng.

Chu Phỉ hơi suy nghĩ liền hiểu được đạo lý trong đó, bọn họ trước tiên

chiếm lấy chỗ cao, dù là mang theo một đám chó lang thang vẫn chiếm
được thế chủ động, người bên dưới đi lên sẽ mệt nhọc tốn sức, người bên
trên dù tay không tấc sắt cũng có thể ném đá xuống, hơn nữa không cần lo
lắng bọn yêu ma quỷ quái của núi Hoạt Nhân Tử Nhân giở trò xấu xa gì.

Quả nhiên, nàng vừa nghĩ thì trong sơn cốc đột nhiên sinh ra biến cố.

Mộc Tiểu Kiều và Thẩm Thiên Khu ước chừng là năng lực ngang

nhau, trên người Thẩm Thiên Khu đích thực có vết thương cũ nên sức lực
hơi kém, miễn cưỡng xem như là kém một bậc, nhưng Vũ Khúc Đồng Khai
Dương vừa tới, tình hình lập tức đảo ngược.

Mộc Tiểu Kiều quét ngang đàn tỳ bà trước ngực, va với trọng kiếm

của Đồng Khai Dương tức thì vỡ ra, mảnh vỡ bay đầy trời, Chu Tước chúa
hơi ngửa đầu, giang hai tay, ống tay áo rộng thùng thình rũ xuống như cánh
bướm, hắn như hoàn toàn không dùng sức, tung bay từ dưới lên trên, cao
giọng:

- Ôi người đi____

Đó là một giọng nữ trong veo như nước suối trong kẽ đá, ngân nga

vang vọng, qua tai người, qua nội tạng, hòa nhập vào xương cốt, khiến
người ta run rẩy không thôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.