- Người chết không thể báo thù.
Ngô Sở Sở nhắm mắt, móng tay bấm vào lòng bàn tay, toàn thân run
lên như chiếc lá.
Thù hận giống như một ngọn lửa lạnh lẽo, có thể dùng lục phủ ngũ
tạng của con người làm mồi dẫn, trong nháy mắt đốt ra tinh khí thần đặc
biệt, chỉ trong phút chốc, Ngô Sở Sở thật sự ngừng khóc, hô hấp cũng bình
ổn hơn ban nãy không ít.
Chu Phỉ tỉnh táo nghĩ: “Động tĩnh lớn thế này, cổng thành hẳn đã đóng
rồi, chúng ta không có xe ngựa, dù thành công ra khỏi thành cũng vô cùng
dễ thấy, không biết họ có bao nhiêu người đến, nói không chừng còn đang
ở ngoài thành ôm cây đợi thỏ.”
Bách tính khắp thành ai nấy đều như chim sợ cành cong, tất cả đóng
cửa không ra ngoài, trốn đại vào nhà nào đó xem ra cũng không dễ, huống
hồ Chu Phỉ vừa mới bị “rắn” cắn xong, tuy không đến nỗi mười năm sợ dây
thừng nhưng nhất thời cũng không dám tùy tiện tin tưởng người khác.
Nàng trầm ngâm chốc lát, nắm lấy cổ tay Ngô Sở Sở:
- Đi theo ta.
Theo một tiếng ra lệnh của Bắc Đẩu, hắc y nhân toàn thành bắt đầu
sục sạo khắp nơi, nếu là một người lão luyện giang hồ, chưa chắc không thể
thoát nhưng Chu Phỉ cảm thấy mình không có năng lực đó, nếu đi bậy như
ruồi mất đầu thì khả năng đụng phải đối phương rất lớn.
Nàng không đi bừa, lắc mình chui vào con hẻm nhỏ, mở nắp một cái
sọt mây chứa đồ ngay cổng một nhà dân.
Nhà chủ nhân có lẽ tương đối nghèo túng, đồ trong sọt không nhiều,
hai tiểu cô nương không chiếm mấy diện tích chui vào không thành vấn đề.