HỮU PHỈ - Trang 286

cổ, nói với Ngô Sở Sở:

- Cô yên tâm, ta đã nói đưa cô về là chắc chắn có thể đưa cô về, dù có

chết bên ngoài, hồn cũng sẽ bay trở lại.

Nói rồi, nàng nhanh chóng xoay người bước ra con hẻm nhỏ.

Ngô Sở Sở co rúc trong sọt mây đã rộng hơn không ít, nhặt cái nắp sọt

đậy vào, bắt chước Chu Phỉ dùng hai ngón tay móc lấy nắp sọt khép hờ,
chôn mặt cuộn tròn trong đầu gối, bụng dưới lại bắt đầu âm ỉ đau, chốc
chốc nàng tự chủ phải rùng mình.

Đây đúng là số 200 dài đằng đẵng nhất trong cuộc đời nàng.

Ngô Sở Sở bắt đầu đếm, đếm rồi lại đếm, nghĩ tới phụ mẫu huynh đệ

đều đã mất, chỉ còn lại mình nàng không nơi nương tựa, cô đơn lẻ bóng,
nàng không kiềm được niềm bi thương dâng trào.

Nàng không dám khóc thàh tiếng, chỉ lặng lẽ rơi lệ, lệ rơi rồi, lại tiếp

tục đếm… thế mà vẫn có thể đếm tiếp số ban nãy.

“193, 194…”

Đột nhiên, có tiếng bước chân rất nhẹ vang lên.

Ai?

Giác quan của Ngô Sở Sở không nhạy như người luyện võ, lúc nàng

nghe thấy tiếng thì người kia đã đến gần rồi. Hơi thở nàng treo cao cao trên
cuống họng, ngón tay bấu lấy nắp sọt căng cứng, đầu ngón tay đã tê đến
mức không còn tri giác, tay còn lại nắm chặt con dao găm Chu Phỉ để lại
cho nàng.

Người tới nhỏ giọng nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.