HỮU PHỈ - Trang 299

- Bảo các ngươi tự mình đi lấy cơm không đi, sau lưng lại nói linh tinh

với đại thiếu gia, đưa cho các ngươi mà còn không lấy, tiện chủng trời sinh
còn thật tưởng mình là phu nhân chính thống à?

Lúc này, trong nhà có một bà vú cao lớn thô kệch chạy ra, trong tay

giơ cái chổi, đằng đằng sát khí muốn đánh ra ngoài, người hầu đó thấy vậy,
hảo hán không chịu thiệt trước mắt, miệng gọi “mẫu dạ xoa”, co cẳng chạy.

Bà vú chống nạnh, vươn cổ, đứng như bảo tháp ở cửa, mắng một hơi

tám đời tổ tông, mắng đến mức tiểu tử đưa cơm không còn bóng dáng mới
cúi đầu nhìn hộp cơm cũ trên đất, “hứ” mạnh, tiếp đó đành phải xách lên đi
vào trong.

Bà vú vừa xoay người liền sợ hết hồn, một nữ nhân dáng người gầy gò

không biết từ lúc nào đã đứng phía sau bà, đôi mắt đen như hạt đậu mở
trừng trừng.

Bà vú vỗ vỗ ngực, vẻ hung hãn muốn cắn người ban nãy không còn,

nhỏ giọng nói:

- Làm ta sợ muốn chết, phu nhân đúng là như mèo, đi, vào nhà, chúng

ta ăn cơm.

Nữ nhân ngơ ngác không phản ứng gì nhưng vô cùng ngoan ngoãn,

đàng hoàng theo bà vú vào nhà, lúc băng qua tơ lụa dài thõng xuống trong
viện, bà duỗi ra bàn tay gầy đét, dịu dàng vuốt ve những tấm vải kia, ánh
mắt si ngốc dường như linh động hơn, gương mặt thẫn thờ hiện ra thêm vài
phần nhan sắc, dưới chân thực hiện một bước nhảy uyển chuyển nào đó, đi
hai bước xoay một vòng, điên điên khùng khùng hát lên một điệu hát dân
gian không biết của vùng nào, sau đó bỗng dừng lại, tạo thành tư thế che
nửa mặt, nhìn về một hướng liếc mắt đưa tình.

Là một nữ nhân điên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.