HỮU PHỈ - Trang 301

Suy cho cùng, sĩ phu không phải đám giang hồ lỗ mãng, Tham Lang

và Lộc Tồn không mấy khả năng sẽ càn rỡ đến hậu viện nhà quan.

Nhưng không ngờ quan huyện của một huyện Hoa Dung nho nhỏ mà

trong nhà lại phú quý bức người, trong ngoài trạch viện ngay ngắn, tôi tớ
qua lại đông đảo, Chu Phỉ nghèo túng suýt bị chói mù mắt chó, từ nhỏ nàng
đã nghe trưởng bối nói các thứ như “phú quý bất năng dâm, bần tiện bất
năng di” (2), trước đây nàng luôn nghe tai trái ra tai phải, rất không cho là
đúng, nhưng bây giờ mới biết, nàng chưa từng được biết thế nào gọi là
“phú quý”.

(2) Câu của Mạnh Tử, nghĩa là: giàu sang không thể cám dỗ, nghèo

khó không thể lay chuyển.

Trong hậu viện nhiều người nhiều quy củ, hai nàng không dám đánh

rắn động cỏ, cẩn thận từng li từng tí dò xét cả ngày mới tìm được một căn
viện vắng vẻ nhất, tạm lánh trong một gian phòng trống.

- Chắc là ta trông gà hóa cuốc.

Ngô Sở Sở nói, nàng mở bọc giấy dầu ra, thấy bên trong là vài cái

bánh nướng thịt băm còn bốc lên hơi nóng, tốt hơn cơm thừa canh cặn của
chủ nhân nơi này không biết bao nhiêu lần, liền thở dài nói:

- Ta thấy chủ nhân viện này chắc là một cơ thiếp không được sủng ái,

đã bị điên, chắc là từng sinh con nên mới luôn được nhốt lại nuôi trong
phủ, cũng chỉ giữ cho bà ấy không chết mà thôi.

Chu Phỉ không biết lấy từ đâu ra hai khúc gỗ nhỏ dính đầy tro bụi, đẩy

cho Ngô Sở Sở một cái, hai người cùng ngồi xuống, ăn như gió cuốn mây
tan hết bánh nướng thịt băm trong bọc giấy. Bánh nướng ăn nhanh quá làm
rơi rớt vụn bánh, không chú ý đã hấp dẫn cả gia đình chuột trong nhà kho,
chuột nơi đây không biết cả ngày đi đâu ăn vụng, con nào con nấy đều màu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.