HỮU PHỈ - Trang 302

mỡ béo tốt, không hề sợ người, lít nha lít nhít chạy tới, dọa Ngô Sở Sở sợ
run bắn lên.

Chu Phỉ duỗi mũi chân ra, nhẹ nhàng hất bụng chuột, con chuột to đầu

lĩnh bị đá bay vút ra ngoài, “bộp” một tiếng, đập vào tường hôn mê, đám
chuột nhắt khác thấy vậy, đua nhau hảo hán không chịu thiệt trước mắt,
chen lấn chui về sào huyệt của mình.

Chu Phỉ nói:

- Cô không sợ người chết mà sợ chuột?

Ngô Sở Sở hơi xấu hổ cúi đầu cười, bỗng dưng nhớ đến cảnh ngộ của

mình, mũi tức thì chua xót, vành mắt đỏ lên, sau đó nàng lại cảm thấy khóc
lóc sướt mướt chỉ khiến người ta nhìn khó chịu bèn liều mạng nhịn trở lại,
vì để mình không suy nghĩ lung tung, nàng đành thử tìm cách trò chuyện
với Chu Phỉ.

Chu Phỉ kỳ thực không quá chủ động, gặp phải người hoạt bát, nàng sẽ

tương đối hoạt bát hơn một tí, gặp phải người trầm mặc ít nói, nàng cũng sẽ
trầm mặc ít nói theo, bây giờ nàng đang tâm sự trùng trùng, giữa chân mày
dường như có thể nhìn ra bóng đen mờ mờ, Ngô Sở Sở nghi ngờ nếu mình
không chủ động nói chuyện với nàng thì nàng có thể cau mày nhìn bức
tường cả ngày.

- Ơ… A Phỉ.

Chu Phỉ phục hồi tinh thần lại, quay qua nhìn Ngô Sở Sở, thấy nữ tử

ấy vẻ mặt căng thẳng, giống như sợ mình gọi đường đột mà lẽ ra không nên
như vậy, nàng bèn “ừ” một tiếng.

Ngô Sở Sở suy nghĩ hồi lâu, không nghĩ ra thứ gì để tán gẫu với Chu

Phỉ, đành phải nói theo sự việc:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.