HỮU PHỈ - Trang 366

- Từ xưa tới nay, tông môn mọc lên san sát, có những môn phái dù nhờ

một vài nhân vật phong lưu mà hiển hách nhất thời nhưng cuối cùng cũng
suy tàn, thế hệ sau không bằng thế hệ trước, càng ngày càng kém, các
ngươi có biết tại sao không?

Ở đây có ba người, một người ở trên đất không biết sống hay chết,

một người chỉ biết thêu hoa ngâm thơ, và một người cả đời chỉ lo đại
nghiệp cây chổi và xẻng cơm, không quan tâm chuyện khác____không một
ai có thể lĩnh hội được lời bình luận cao thâm của Đoàn tông sư nhìn khắp
cả anh hùng kim cổ.

Đoàn Cửu Nương khổ vì không có tri kỷ đành cô đơn tự nói với mình.

Bà nói:

- Vì sao ngươi tập võ? Học đao thương kiếm kích gì? Đi theo đạo

thiên địa càn khôn nào? Mấy danh môn chính phái cổ hủ các ngươi chỉ biết
dạy đệ tử “tập võ để cường thân kiện thể”, nói những lời vô dụng “tương lai
phải trừ bạo giúp yếu” gì gì đó, đệ tử dạy ra quá nửa đều là phế vật cho
người ta “cuốc”! Đạo học võ, là để tranh lấy cái mạng ngươi, chính là
muốn “tìm đường sống trong chỗ chết”, là “ngươi muốn ta chết ta cứ không
chết đấy”! Không có lớp tinh thần này thì ngươi tập võ và múa xiếc có cái
gì khác biệt? Ngươi nhào lộn còn chưa chắc lẹ hơn khỉ đâu.

Móng tay Chu Phỉ vốn được cắt sửa rất ngắn, nhưng gần đây ngày

ngày chạy trốn không để ý tới đã mọc ra một đoạn nhỏ, cào mạnh vào nền
đá xanh trong viện, rất nhanh đã máu thịt be bét.

Ngô Sở Sở khóc lóc khẩn cầu:

- Phu nhân, nàng ấy là ngoại tôn nữ của Lý đại hiệp, không phải cũng

tương đương vãn bối của người sao? Nếu nàng ấy xảy ra chuyện bất trắc gì,
phụ mẫu huynh đệ của nàng ấy chẳng phải sẽ đau lòng muốn chết sao?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.