HỮU PHỈ - Trang 399

không còn kiêng kỵ nữa, toàn tâm toàn ý lật xem hình phía sau trong quyển
Đạo đức kinh.

(1) Câu chuyện dân gian: con lừa chở hàng nặng và không muốn đi,

người ta buộc củ cà rốt vào nhánh cây dài, đầu kia nhánh cây buộc chặt vào
gói hàng trên lưng lừa sao cho củ cà rốt đung đưa trước mặt con lừa, con
lừa dù mệt vẫn cố sức đi về trước để ăn được củ cà rốt đó. Ý nghĩa câu
chuyện là bảo người ta phải xét đến nguyên nhân chứ đừng nhắm mắt nhắm
mũi đu theo lợi ích. Áp vào trường hợp truyện ý nói quyển sách cũ kia nhìn
thì ngon nhưng chưa chắc có ăn được hay không.

Điều kỳ lạ là, cuối mỗi trang không phải bị mối mọt gặm thì bị người

viết viết nhầm chữ, dùng mực tô lên gạch bỏ, nhưng chân khí vận hành
trong kinh mạch vốn là một vòng tuần hoàn, gián đoạn hoặc rẽ đi đều vô
cùng nguy hiểm, nhưng theo công pháp kỳ lạ trong sách thì sau khi gián
đoạn, chút chân khí yếu ớt lại tựa như dòng suối nhỏ, hiền hòa lặng lẽ tản
vào tứ chi bách hải, tẩy rửa các vết thương trên người nàng hết lượt này đến
lượt khác.

Cho nên gián đoạn cũng là một phần của công pháp?

Ý niệm trong lòng Chu Phỉ chợt lóe, lập tức không cẩn thận đắm chìm

trong đó, khí hải bị Đoàn Cửu Nương phong bế tựa như “kéo tơ” không
ngừng rút chân khí yếu ớt ra ngoài, biến đổi trong lặng lẽ khiến hai luồng
chân khí vốn đánh nhau chan chát trên người nàng đều hóa thành nước ấm,
từng bước thôn tính không phân địch ta.

Quá trình này cực kỳ dài, Ngô Sở Sở suýt cào thủng cửa sổ mà Chu

Phỉ vẫn duy trì tư thế trước đó không nhúc nhích, khớp xương quanh người
giống như bị gỉ sét, mắt thấy một ngày một đêm trôi qua, tiểu viện xưa nay
không người thăm hỏi đã có hai lượt người đến, hỏi đại thiếu gia đã đi
chưa, đều bị bà vú già đuổi cổ hết.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.