HỮU PHỈ - Trang 398

Chu Phỉ hơi sững sờ, lập tức liền thoát khỏi trạng thái gần như nhập

định ban nãy, sau đó chảy mồ hôi lạnh khắp người____nàng luôn sa vào
trong phù du trận thoải mái mê say, quá mức chăm chú, vừa nãy đã vô thức
vận động chân khí theo tranh vẽ mà lẽ ra không nên động bừa.

Không biết Đoàn Cửu Nương có nới lỏng cấm chế trên người nàng

không, Chu Phỉ lại cảm thấy chút nội tức yếu ớt, điều kỳ lạ là, chút chân
khí không đầu không đuôi này chảy qua lại không hề đau, ngược lại còn có
chút tác dụng làm dịu đi nội thương của nàng.

Nếu nơi này có một trưởng bối đáng tin, Chu Phỉ nhất định sẽ dừng

lại, xin họ dạy rõ ràng rồi hẵng nói… tiếc rằng người đáng tin nhất ở đây
chính là bản thân nàng.

Nàng từ từ thở ra một hơi, trái lo phải nghĩ hồi lâu, nghĩ không ra

trong này có đạo lý gì, liền âm thầm nhắc nhở chính mình: “Cẩn thận một
chút, nhầm không phải là chuyện chơi đâu, tuyệt đối không thể kích động,
tuyệt đối không thể… Mình thử xíu xíu thì sao chứ? Dù sao cứ tiếp tục thế
này, không phải bị vây chết ở Hoa Dung thì là bị bà điên ấy phế võ công để
giữ mạng, có thể nghiêm trọng cỡ nào nữa chứ.”

Chu Phỉ chỉ dùng dăm ba câu đã tuyên bố thất bại khi khuyên nhủ

mình.

Nàng lớn lên giữa đám dây trận, trong cốt tủy có tiềm chất gây họa

“biết rõ núi có hổ, cứ nhắm núi mà leo”, chỉ là trong đa số tình huống, nàng
miễn cưỡng có thể dùng lý trí cân nhắc đại cục, tránh gây họa cho người
khác.

Trước mắt, đại cục tiểu cục đều đã thành tử cục, nàng liền dứt khoát

vò mẻ chẳng sợ nứt. Quyển sách cũ thần bí trên tay này càng thành củ cà
rốt treo trên lưng lừa (1), gan Chu Phỉ to bằng trời, một khi ra quyết định là

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.