không thể thua trận”, vẻ mặt ngạo nghễ bước ra... sau đó sững sờ.
Chân trước nàng vừa ra, chân sau Tạ Doãn cũng ra theo, chỉ một ánh
nhìn, toàn thân Tạ công tử lúc nãy còn phát ngôn bừa bãi trước mặt lão Cửu
Long giờ cứng đờ lại.
Đội ngũ nhân mã mới đến này rất nghiêm túc, có thể nói là kỷ luật
nghiêm minh, lặng ngắt như tờ, kiên quyết không thể nào là loại môn phái
giang hồ tà đạo như núi Hoạt Nhân Tử Nhân.
Người đi đầu là một nam tử trung niên ngồi ngay ngắn trên ngựa, Chu
Phỉ nhìn, phát hiện mình vẫn nhớ người này.
Chính là người năm xưa đích thân dẫn người đến 48 trại đón Chu Dĩ
Đường – “Phi Khanh tướng quân” Văn Dục!
Theo bên cạnh Văn Dục là một người đội đấu lạp, khi đến gần, người
nọ đẩy đấu lạp lên trên, cười với bọn Chu Phỉ, chính là Bạch tiên sinh.
Chu Phỉ thấy trận chiến thế này, lòng đầy buồn bực, hỏi Tạ Doãn:
- Không phải ngươi nói Bạch tiên sinh sẽ dùng tuyến ngầm của Hành
Tẩu Bang để truyền tin sao? Hành Tẩu Bang bây giờ đổi nghề làm quan
binh rồi à?
Tạ Doãn ép giọng mình xuống cực thấp, nhanh chóng nói với Chu Phỉ:
- Muội muội, núi xanh còn đó, nước biếc chảy dài, chúng ta sau này
gặp lại.
Nói xong, hắn quay đầu định chạy, không ngờ còn chưa nhấc chân thì
Văn tướng quân trong nháy mắt đã đến gần.
Văn tướng quân tung người xuống ngựa, dắt con ngựa cao to khỏe
mạnh đến trước mặt Tạ Doãn, chắn đường đi của hắn, sau đó câu nói đầu