HỮU PHỈ - Trang 485

ghét trời sinh, không chịu yên lặng, liều mạng cắn lưỡi cũng phải nói ra lời
khiến người ta muốn đánh:

- Các ngươi bắt ta, không sao cả, ta chẳng qua chỉ là một con chó vẫy

đuôi dưới trướng Thanh Long chúa mà thôi, nhưng các ngươi giết lão Cửu
Long, phá trận lật sơn khuấy biển, là công khai đánh vào mặt Thanh Long
chúa, việc này thì không hay đâu, người có mặt ở đây hôm nay, không kẻ
nào chạy được!

Kỷ Vân Trầm xoay đầu nhìn hắn ta, thở dài:

- A Bái, nếu để song thân ngươi thấy ngươi bây giờ thế này, trong lòng

không biết sẽ đau khổ nhường nào, đừng hành hạ chính mình nữa.

Tiểu bạch kiểm kia nghe hai chữ “song thân” thì thực muốn lên cơn

ngay tại chỗ, gương mặt tức khắc đỏ bừng, gân xanh trên gáy nổi cao cả
tấc, nếu không phải bị phong bế huyệt đạo thì chắc là hắn ta có thể nhảy
dựng lên cắn người, hắn ta lớn tiếng nói:

- Ngươi còn có mặt mũi nhắc tới cha mẹ ta! Ngươi...

Lời hắn ta chưa dứt, mặt đất đột nhiên chấn động.

Cửa sổ khắp nơi tựa như đã được luyện tập, đồng loạt đóng lại, ngoài

đường ban nãy còn người qua kẻ lại giờ đã vắng tanh không chút hơi
người.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.