HỮU PHỈ - Trang 491

Chu Phỉ cúi đầu nhìn lá thư Văn Dục đưa cho mình, thấy nó từng được

mở ra, thư này là viết cho cha nàng, nét chữ bên trên chính xác là của Lý
Cẩn Dung, nàng vẫn chưa kịp hoàn hồn, trả lời Ngô Sở Sở qua loa:

- Ta có thể có chuyện gì chứ?

Phía sau vốn dĩ còn một câu “không phải chỉ là mấy con chó Bắc Đẩu

thôi sao” nhưng cảm thấy mình quá ngông cuồng trước mặt nhiều người
như vậy không hay nên thận trọng nuốt vào.

Nhưng một lát sau, Chu Phỉ thận trọng lại không kiềm được ló đầu ra

nhỏ giọng hỏi Ngô Sở Sở:

- Đoan vương là vương gì?

Ngô Sở Sở nghe nàng nhắc tới việc này bèn nói:

- Ta cũng không ngờ, ban đầu khi Bạch tiên sinh dẫn ta đến chỗ đóng

quân của Văn tướng quân làm ta sợ hết hồn, ai dè họ là người của triều
đình, và Tạ đại... ơ, Đoan vương điện hạ... lại là nhi tử của Ý Đức thái tử
năm xưa, lúc cố đô phản loạn, Đông Cung bị vây khốn, lửa lớn bùng lên,
vốn tưởng không ai chạy thoát nhưng về sau mới biết có một lão thái giám
liều chết đưa tiểu hoàng tử ra khỏi cung, sau đó được Kiến Nguyên hoàng
thượng ở phía nam đón về, sắc phong làm “Đoan vương”, sau đó làm sao
mà... ơ...

Biến thành một tên bịp bợm giang hồ không đáng tin chạy loạn đầy

đường thì người ngoài không ai biết.

Ngô Sở Sở nuốt câu sau vào, cảm thấy sắc mặt Chu Phỉ hơi khó coi,

liền nói:

- Đoan vương có chỗ ăn ngon mặc đẹp ở Kim Lăng mà không đi, một

mình ăn gió nằm sương bên ngoài, nhất định là có nỗi khổ tâm gì đó, chưa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.