HỮU PHỈ - Trang 544

Vào lúc da đầu hắn tê dại nghĩ làm thế nào để bổ khuyết hình tượng

cho hoàn mỹ thì cuối cùng cũng có người đứng ra cứu giúp.

Ngô Sở Sở búi mái tóc mây, bước lên phía trước, nhẹ nhàng hành lễ

với Thanh Long chúa, nhỏ nhẹ nói:

- Vương gia nhà ta phong hào là “Đoan”.

Tạ Doãn xoạt mở quạt ra, bề ngoài lơ đãng gật đầu, kỳ thực là đang

phong độ ngời ngời quạt đi mồ hôi lạnh trên người.

Ngô Sở Sở xuất thân danh môn, khí chất trong từng cử chỉ khác xa

một trời một vực với đám giang hồ lỗ mãng chân đất quê mùa, vừa mở
miệng là tựa như có gió mát thổi qua, phảng phất như một đóa lan cao quý
yêu kiều mọc giữa bãi tha ma, vì quá xinh đẹp và tương phản nên khiến
người ta hơi sợ hãi… đặc biệt là loại người đa nghi như Thanh Long chúa.

Ngô Sở Sở nói xong, cúi đầu nở nụ cười rồi quay về phía sau Tạ

Doãn. Tim nàng đập dồn dập sắp nhảy khỏi cuống họng, nếu không phải
trước đây từng theo Chu Phỉ xông ra khỏi thành Hoa Dung bị hai Bắc Đẩu
bao vây, xem như từng trải qua sóng gió thì ban nãy chân nàng run cầm cập
có đứng vững hay không còn chưa chắc.

Thanh Long chúa đại khái nằm mơ cũng không ngờ, thủ lĩnh của tứ

đại ma đầu tội ác tày trời như hắn sẽ có ngày bị một tiểu nha đầu hai tay
xách không nổi nửa thùng nước lừa gạt.

Đúng lúc này, không hiểu sao lại trùng hợp như vậy, trong núi có một

cơn gió nổi lên, tiếng gió vi vu rì rào thổi qua cánh rừng tựa như có người
đang xì xào khe khẽ, trong lòng Thanh Long chúa đa nghi, cảm thấy đâu
đâu cũng có bẫy, thần hồn nát thần tính, trông gà hóa cuốc.

Tuy Chu Phỉ không làm được nha hoàn báo danh nhưng vẫn làm được

hộ vệ tận tụy, tay nàng chậm rãi đẩy vỏ đao đeo sau lưng ra, một tiếng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.