HỮU PHỈ - Trang 555

bỏ lại một mình Chu Phỉ, hắn tuyệt đối không làm được, nếu thực không ổn
thì đại khái hắn cũng đành cùng nàng chết ở nơi đây.

Hiện tại, Tạ Doãn thấy nàng không mảy may hối lỗi mà còn cười có

chút đắc ý thì quả thực giận đến ngứa răng.

Cảm giác này rất mới mẻ, vì xưa nay đều là hắn làm cho người ta giận

đến ngứa răng.

Tạ Doãn không mắng nữ tử được, đánh cũng đánh không lại, nhưng

không thể nhịn nổi, đành cong ngón tay búng lên trán nàng:

- Cười cái giề mà cười!

Chu Phỉ:

- …

Thứ này muốn tạo phản sao?

Tạ Doãn ra tay xong, không đợi nàng nhiều lời liền buông cổ tay nàng,

sải đôi chân dài được trời ưu ái, nhanh chóng xẹt đi giữa núi rừng như con
thoi.

Khi tốc độ của hắn được khởi động toàn bộ, Chu Phỉ đuổi theo khá vất

vả, phải để hắn hơi dẫn đi mới được.

Chu Phỉ chợt cảm thấy có chút kỳ quái, luyện võ không như những thứ

khác, một người đã học viết chữ muốn học đánh đàn thì phải học lại từ đầu,
viết chữ đẹp hay không không liên quan đến đánh đàn giỏi hay
không_____người có khinh công cao đến một cảnh giới nhất định có lẽ
không giỏi chiến đấu nhưng không thể nào hoàn toàn không biết. Nếu một
người không có kinh nghiệm đấu võ cùng người khác, không có phán đoán
người ta sẽ ra tay thế nào, chỉ đơn thuần dựa vào chạy loạn lung tung né

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.