HỮU PHỈ - Trang 556

tránh để thoát thân thì dù chạy nhanh như gió cũng khó mà thành thạo điêu
luyện như Tạ Doãn.

Nhưng kỳ lạ là, Tạ Doãn quả thực chỉ biết chạy.

Ở Tạ Doãn có rất nhiều thứ kỳ lạ, dù hỏi thẳng trước mặt hắn cũng sẽ

không nói, nhưng bất kể hắn có cả núi bí mật bao trùm, Chu Phỉ vẫn vô
thức tín nhiệm hắn… không biết có phải nhờ cái mặt hay không.

Tạ Doãn kéo nàng đến một nơi vô cùng bí mật, Chu Phỉ đang thất thần

thì thấy một cái đầu ló ra bên mỏm núi, hô về phía họ:

- Bên này!

Chu Phỉ giật mình, đây là yêu nghiệt phương nào?

Nàng định thần nhìn lại, phát hiện cái đầu đó là của Ngô Sở Sở, hóa ra

ngọn núi này có một đường hầm nhỏ vô cùng bí mật, không biết do thiên
nhiên tạo thành hay do con người đào nên, bên cạnh cỏ dại um tùm, nếu
không biết trước, chắc chắn sẽ bỏ qua.

Đường hầm vô cùng chật hẹp, Chu Phỉ quét mắt qua, nghĩ mà lau mồ

hôi thay Hoa chưởng quỹ, cảm giác ông ấy phải dùng sức lấy hơi hóp bụng
mới có thể tự nhét mình vào.

Tạ Doãn đẩy Chu Phỉ vào trong, hắn thì cẩn thận nhìn ngó bên ngoài

rồi mới đi theo, lại dùng đá lấp kín cửa ra.

Chu Phỉ nói:

- Đừng căng thẳng, con chuột đó bị ta làm thịt rồi.

Tạ Doãn liếc nàng, giọng điệu bất thiện:

- Hảo hán thật trâu___đợi đã, đao cô đâu?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.