HỮU PHỈ - Trang 566

Hắn ta có thể quỳ xuống làm chó trước mặt kẻ thù giết cha, có lẽ cũng

không mấy để ý đến những lời đánh giá không đau không ngứa của người
khác.

Ân Bái nói:

- Đoan vương gia vừa nãy có câu nói rất hay. Lão ma đầu đó năm xưa

trộm đồ không từ thủ đoạn, cho nên hắn ta là một tên tặc. Sơn Xuyên kiếm
cũng được, thứ khác cũng được, đều là họ “Ân”, bây giờ ta cầm về, có phải
là chuyện hợp tình hợp lý không? Nếu đã hợp tình hợp lý thì tại sao ta phải
nói cho mấy người không liên quan các ngươi biết, để thu hút thêm vài tên
tặc à?

Lời này vừa thốt, ngay cả loại người tốt tính hiếm thấy như Tạ Doãn

nghe, sắc mặt cũng khó coi.

Lời Ân Bái chưa dứt, Hoa chưởng quỹ liền đẩy Kỷ Vân Trầm ra:

- Kỷ đệ có ơn cứu mạng với ta, nếu đệ ấy khăng khăng muốn bảo vệ

ngươi, ta cũng không tiện làm gì ngươi trước mặt đệ ấy. Ân công tử lợi hại
như vậy, chắc hẳn khi ra ngoài có thể tự mình tạo một khoảng trời, không
cần ai hộ tống nữa, hôm nay ra khỏi nơi đây, ngươi đi đường ngươi, ta đi
đường ta, lần sau nếu để ta gặp lại ngươi…

Nói đến đây, ông nở nụ cười âm u, quay đầu liếc Kỷ Vân Trầm, nói:

- Mấy năm nay, ân của đệ, huynh đã báo, huynh và tiểu tử này có mối

thù chặt tay, nhất định không thể hòa hợp, đệ có ý kiến gì không?

Kỷ Vân Trầm khàn giọng nói:

- Là đệ có lỗi với huynh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.