HỮU PHỈ - Trang 660

- Nhìn đi, chúng ta ngay cả một chỗ để moi tiền cũng không có, tốt

xấu gì ta phải vừa đi vừa tích góp lộ phí, đây không phải giấy trắng mực
đen mà là bạc đấy. Nói cho cô biết, điều huynh đây biết là buôn bán kiếm
tiền, học hỏi nhé, người sống ở trên đời, mặc y phục và ăn cơm mới là đại
sự to nhất, chỉ biết múa đao múa thương thì có ích gì?

Chu Phỉ không quản lý gia đình không biết củi gạo quý, nghe “kinh

nghiệm sống” này thì giật mình:

- Ngươi còn nhọc lòng cái này? Không phải ngươi là vương gia sao,

không có bổng lộc à?

Tạ Doãn cười nói:

- Cô biết bổng lộc là gì không?

Chu Phỉ lại giơ ngang một cước, Tạ Doãn giống như sớm đoán được,

nhanh chóng co chân tránh, rung đùi đắc ý nói:

- Ăn lộc của vua phải trung thành với vua, ta ăn cơm của tiểu thúc ta

thì phải nghe ông ấy sai phái, ngoan ngoãn về Kim Lăng làm linh vật.

Chu Phỉ hỏi:

- Tại sao ngươi không chịu về nhà?

Nàng không nói “về”, không nói “đi Kim Lăng” mà nói “về nhà”, đây

là một từ vừa ấm áp vừa tinh tế, vì trong đầu Chu Phỉ, trên đời luôn có một
nơi như vậy, có lẽ không mấy thoải mái, không mấy phồn hoa nhưng là một
kết thúc cho hết thảy những lang thang nơi đất khách quê người.

Tạ Doãn sững sờ chốc lát, nhẹ nhàng nở nụ cười:

- Về nhà? Kim Lăng không phải nhà ta, nhà ta ở cố đô.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.