Chu Phỉ:
- ...
Lập tức nàng hạ quyết tâm, chế lại nguyên do tại sao mình đuổi tới
sơn cốc của Mộc Tiểu Kiều:
- Lần xuất môn này là tôi đi cùng với gia huynh, dọc đường các trưởng
bối trong nhà thiên vị quá đáng, tôi nhất thời không phục nên bỏ đi, không
may bị Ngô cô nương bắt gặp, nàng ấy chạy đuổi theo tôi... ơ, ai dè trên
đường gặp mã tặc cướp bóc, tôi máu nóng lên đầu bèn lo chuyện bao đồng,
đuổi theo họ tới ngục tối của Chu Tước chúa.
Lúc Chu Phỉ nói lời này, thần sắc không hề hùng hồn dõng
dạc__nhưng cũng không yếu ớt, tức giận bỏ đi vì loại chuyện như tranh
giành tình cảm, quả thực không tiện cao giọng tuyên dương, nếu không
phải Nghê Thường phu nhân đã nghe nói “công lao to lớn” của truyền nhân
Nam đao trong thành Hoa Dung, cộng thêm trước đó được Tạ Doãn tiết lộ
thông tin quan trọng “Cừu Thiên Cơ truy sát con côi Ngô thị ở thành Hoa
Dung” thì bà cảm thấy nói không chừng mình thật sự tin tiểu nha đầu này.
Nghê Thường phu nhân cảm thấy rất thú vị, vì Chu Phỉ thoạt nhìn
không thuộc dạng nữ tử cực kỳ thông minh lanh lợi, khi bà ở cái tuổi của
nàng, bà biết ăn nói hơn nhiều lắm.
Khi đối mặt với người xa lạ, Chu Phỉ trầm mặc ít lời theo kiểu mấy
nhân tài si mê võ học thời trước, có vài phần đáng tin, dường như không có
tâm kế gì, vô cùng dễ bị gạt. Lúc nàng lên tiếng trò chuyện, người khác sẽ
lo nàng kích động, lo nàng không biết lòng người hiểm ác... nhưng đại khái
sẽ không lo nàng giấu giếm điều gì.
Cho nên lúc nàng thật sự giấu giếm điều gì đó sẽ có vẻ vô cùng kín kẽ,
không chút sơ hở.