HỮU PHỈ - Trang 815

Lúc này, Tạ Doãn duỗi ra một cái tay nhẹ nhàng đè lại vai Chu Phỉ.

Chu Phỉ chợt chấn động, gần như đoán ra Tạ Doãn muốn nói gì, bèn

cười khổ nói hơi trào phúng:

– Sao hả, ngươi lại muốn nói “núi xanh còn đó, sợ gì không có củi

đun” à?

Tạ Doãn lắc đầu:

– Hôm nay ta không nói cái này.

Chu Phỉ quay đầu nhìn hắn.

Lúc Tạ Doãn không cười đùa cợt nhả luôn có một khí chất u buồn kỳ

lạ, như một quý tộc cô đơn sau nước mất nhà tan – dù rằng hắn còn có một
vương phủ trống không ở Kim Lăng.

Tạ Doãn nói:

– A Phỉ. Con người cả đời luôn muốn được về nhà, ta hiểu.

Ngực Chu Phỉ chợt đau.

Khóe môi Tạ Doãn nhếch lên, nở nụ cười bình thường của hắn, lười

nhác mà châm chọc:

– Lần này ta bảo đảm không nhiều lời, ta sẽ ở bên cô, không cần đa tạ,

cùng lắm thì lấy thân báo đáp.

Chu Phỉ đập rớt móng chó của hắn, tra Vọng Xuân Sơn vào vỏ,

nghiêm nghị nói với Mã Cát Lợi:

– Mã thúc, năm xưa khi lão trại chủ qua đời, đại đương gia đã chống

đỡ 48 trại thế nào?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.