HỮU PHỈ - Trang 817

Người truyền lời nhất thời nói không rõ ràng, mà giờ này khắc này,

ngoại địch là ai có vẻ không quan trọng nữa – nếu thật có nội gián thì nội
gián là ai? Trong đêm trường thăm thẳm này, có thể tin tưởng ai?

Nếu họa bắt nguồn từ trạm gác, ai có thể bảo đảm những tin tức lộn

xộn này và điều người báo tin nói là sự thực?

Lúc bọn Chu Phỉ chạy tới, trong Trưởng Lão Đường đang ầm ĩ cả lên,

mỗi người đều bận tự chứng minh, vào thời điểm vô cùng nhạy cảm này,
một ánh mắt dư thừa cũng khiến người ta cảm thấy người khác đang nghi
ngờ mình, mà điều tệ hại nhất là, vì Lý Cẩn Dung không ở đây, các trưởng
lão ở lại canh gác, nếu không có chuyện gì thì còn có thể kiềm chế lẫn
nhau, nhưng hiện tại xảy ra chuyện thì không ai phục ai.

48 trại kiên cố vững chắc tựa như một tảng đá bị nứt từ bên trong, dù

ban đầu nó cứng cỡ nào cũng không thể ngăn nổi vết nứt này.

Chu Phỉ hít sâu một hơi, sau đó xách ngược Vọng Xuân Sơn, đưa

chuôi trường đao về phía trước, chọc thẳng vào cái lỗ then cửa gỗ đã bị ẩm
mục.

Sau đó nàng kéo Vọng Xuân Sơn qua vai, hai tay khoanh trước ngực,

ánh mắt nặng nề quét qua Trưởng Lão Đường lặng ngắt như tờ trong
khoảnh khắc, cứ thế đứng ở cửa, không vào cũng không lên tiếng. Hết
cách, không phải trưởng bối nào cũng yêu thích trẻ con như Vương lão phu
nhân, rất nhiều người trong Trưởng Lão Đường chưa bao giờ gặp Chu Phỉ
hồi còn làm đệ tử, Chu Phỉ lại hơi có tính “không để ý chuyện bên ngoài”,
nếu có gặp thì nàng miễn cưỡng gọi thúc bá gia gia gì đó là được, còn về
người này rốt cuộc thuộc môn phái nào, tính cách ra sao, có hỏi nàng cũng
không nhớ.

May mà bên cạnh nàng có một “Lý đại trạng” tai nhọn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.