HỦY HOẠI VÌ YÊU - Trang 142

- Sắp hết giờ ra chơi rồi. Tớ quay về lớp đây, cô ấy nói giống như một

đứa trẻ hoàn hảo.

Khán giả cười. Có vẻ chúng thấy chuyện này buồn cười thì đúng hơn.

May là “chỉ có” ba mươi hoặc ba mươi lăm đứa, nghĩa là một phần ba số
học sinh thôi. Đáng lẽ tình hình còn có thể tồi tệ hơn.

Dù sao tôi cũng đã có một vụ phá hoại thành công.

Sự phấn khích của tôi kéo dài suốt khoảng một giờ. Tôi cảm thấy một

niềm tự hào khó hiểu.

Sau đó, niềm kiêu hãnh tan đi rất nhanh.

Đến bốn giờ, ký ức về buổi sáng chỉ còn khiến tôi rụng rời.

Tối hôm đó, tôi tuyên bố với bố mẹ rằng tôi muốn rời khỏi Trung Quốc

ngay lập tức.

- Ai cũng muốn thế, bố nói.

Tôi suýt trả lời rằng: “Vâng, nhưng con có lý do chính đáng để làm thế.”

May là tôi kịp thời chặn câu trả lời đó lại.

Anh chị tôi không được chứng kiến vụ việc. Người ta chỉ kể cho anh chị

tôi là em gái họ đã diễn trò, điều đó không làm họ phiền lòng.

Sau đó, bố tôi được bổ nhiệm đến New York. Tôi tạ ơn Christophe

Colomb.

Nhưng vẫn phải đợi đến tận mùa hè.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.