HUYỀN CỦA ÔN NOÃN - Trang 172

“Bố!” Ôn Noãn thét chói tai, cầm lấy một quân cờ suýt nữa ném qua.

Ôn Hòa vội xoay người chạy vào bếp:”Tiểu Nam Huyền, nhớ kỹ không thể
chà súng, nếu không bác sẽ thiến tiểu tử nhà mi ninh canh cho Ôn Noãn
uống!”

“Bố chết tiệt! Đứng lại!” Ôn Noãn tiếp tục chạy, già mà không kính! Thật
quá đáng!

“Hu hu! Tiểu Ôn Noãn, chuyện này không liên quan đến bố mà. Oái! Người
con nên tính sổ phải là tiểu Nam Huyền mới đúng, nó mới là kẻ nham hiểm
nhất!”

Cô dừng lại, trợn mắt nhìn:”Bố nói bậy!”

Ôn Hòa vẻ mặt oan ức:”Cha già thông minh như bố sao lại sinh ra đứa con
gái ngu ngốc như con chứ, tiểu Ôn Noãn, con có đúng là do cha sinh ra
không đấy?”

“Ông già chết tiệt!” Cô tức đến nỗi mười ngón chín ngón trở nên trắng
bệch, nói vớ vẩn có thể làm giông bão nổi lên đấy!

“Aiz, ngốc ơi là ngốc, tiểu Nam Huyền cố ý dạy con cờ vua, cuối tuần nào
con có hẹn nó đều đến trước bảo con chơi với nó, cứ như thế con sẽ quên
mình phải ra ngoài, đúng không?”

Cô sửng sốt, tại sao những lời bố nói lại ăn khớp kì lạ với tình cảnh trong trí
nhớ thế, hình như…đúng là có chuyện này thật.

Ôn Hòa khoanh hai tay lại:”Sau đó tiểu Nam Huyền hợp lý giúp con chắn
hết tất cả các cuộc điện đòi mạng của nhóm bạn con, sau đó thời gian còn
lại cả ngày sẽ bị nó chiếm lấy, aiz, bố thật không hiểu nổi, mỗi lần đều là kế

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.