Có một số tâm sự, bất lực, chỉ có thể tự mình tiêu tan, có một số nhớ nhung
không thể nào giải tỏa, nói ra chi bằng không nói…..nhưng mà, khi đã nhớ
không chịu đựng nổi, lại im lặng giống như vô dụng, sẽ dùng một ít lời nói
trong ký ức xa xôi đưa đến bên miệng, làm người khác không nhịn được
muốn nghe thêm một lần nữa.
Bởi vì không có ai xứng đáng để trao gửi, cho nên chỉ có thể mượn một đôi
tai…nói cho chính mình nghe.
Trong năm tháng dài lâu có loại gửi gắm hư ảo này, mới có thể trò chuyện
an ủi nỗi tương tư đã đi vào nơi sâu thẳm.
*****
Chiều thứ sáu, Ôn Noãn vẫn 2 rưỡi ra khỏi nhà, đúng giờ đến Thiển Vũ.
Bãi đỗ xe ngầm, cho đến khi cửa thang máy mở ra rồi tự động đóng lại,
Chiếm Nam Huyền vẫn không xuất hiện.
Cô không lên tầng, đứng ở trước thang máy đóng chặt, hà hơi thổi vào tấm
kính dày, nóng lạnh đan xen tạo nên một lớp khí mỏng, cô nâng tay phải
lên, dùng ngón trỏ vẽ một đường cong, ven theo điểm bắt đầu xuống thêm
một đường cong nữa đi đến điểm kết thúc, ở giữa hai vòng cung có một con
ngươi, rực rỡ như ánh sao.
Đó là đôi mắt độc nhất vô nhị trên thế giới, hoàn mĩ mà lạnh lẽo không chút
tì vết.
Lúc vui, khóe mắt sẽ hơi cong lên trên, đôi lông mi dày tuyệt đẹp làm người
ta chỉ muốn chạm đầu ngón tay vào. Khi giận dỗi, hai tròng mắt sẽ mở ra
hoàn toàn, con ngươi đen hơi co rụt lại tựa như những ngôi sao xa trên bầu
trời kia ngưng tụ, biến thành hai ánh sáng lạnh nghiêm túc vô tình vô cùng,
làm người ta không thể trốn ở trước mặt anh. Khi yên lặng, lúc cười, lúc