HUYỀN CỦA ÔN NOÃN - Trang 177

Mắt Đinh Tiểu Đại sáng ngời:”Chị Ôn, em biết quả nhiên không ai hơn chị
mà! Đại ân đại đức không lời nào cảm tạ hết được, kiếp sau em sẽ lại làm
thân trâu ngựa làm tiểu muội cho chị!”

“Dù sao cũng chẳng có việc gì, em thu dọn đồ đạc rồi về luôn đi, không cần
quay lại nữa đâu.”

“Vâng! Nô tỳ xin vui vẻ cáo lui!” Đinh Tiểu Đại dồi dào sức sống chạy đi,
Ôn Noãn một mình ở lại tầng 66.

Tất cả đèn tiết kiệm điện trong văn phòng phong cách thanh lịch mà quyền
uy luôn luôn không thay đổi, mỗi ngày từ sáng đến tầm chiều ra về, đều rất
ổn định, nhiệt độ ấm áp, gió lưu thông, ngay cả nước trong vòi phòng vệ
sinh hai mươi tư giờ cũng là nước ấm, sự thoái mái điều khiển trong con
người kì thực không giống phòng thí nghiệm, lấy vách làm vạch ngăn cách,
mỗi một chỗ đều có mức trị số riêng.

Ở trong không gian bịt kín cũng không có lợi, không cảm giác được bên
ngoài, ở trong đây không mưa gió cũng cũng không khô hanh, cứ yên lặng
như vậy, trước kia sẽ kéo dài đến tận khi Đinh Tiểu Đại hô to:”Tan tầm
rồi!”, mới ngẩng đầu phản ứng lại, ngày ngày trôi qua trong im lặng không
tiếng nói không màu sắc.

Đôi khi bận rộn, bưng cốc nước vào phòng họp, đứng trước cửa kính thủy
tinh trông ra đằng xa, sau khi ánh tà dương biến mất là vầng trăng sáng nhạt
như một cái mâm tròn, làm cô không khỏi nhớ đến một đoạn thơ.

Hành Lang nhất thốn tương tư địa, lạc nguyệt thành cô ỷ.

Bối đăng hòa nguyệt tựu hoa tâm, dĩ thập niên tung tích thập niên tâm.

Hành lang từng tấc nhớ thương, bóng trăng lạc lõng cô đơn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.