HUYỀN CỦA ÔN NOÃN - Trang 182

“Tôi nhận, nhưng mà mong anh đừng tặng hoa nữa, chúng ta vĩnh viễn
cũng không thể làm bạn được.”

Phan Duy Ninh không nói gì nhìn cô đi xa, đến bây giờ mới thật sự hiểu, cô
gái nhìn qua hiền hòa ôn nhã này vốn ngoài mềm trong cứng, thế giới nội
tâm giấu dưới lớp vỏ ngoài lại giống như trắng đen đơn thuần tách biệt rõ
ràng, khi cần thiết tính cách càng mạnh mẽ hơn ai hết.

Ôn Noãn vào thang máy lên tầng năm, thầm nghĩ đã qua rồi, cho dù có giối
trá năm lần bảy lượt cũng được, cuối cùng cũng sẽ vụt qua như mây thôi,
chuyện cũ chẳng qua đều là như thế, tới một ngày nào đó, tất cả mọi chuyện
sẽ chỉ còn lại một dấu chấm nhỏ.

Ra khỏi thang máy cô đi vào toilet, có thể là vì không ăn cơm trưa tử tế, dạ
dày có chút khó chịu, súc miệng, rửa mặt, sấy khô tay, ngồi xuống ghế
trong toilet, lẳng lặng cô độc một mình.

Cho đến khi tiếng di động vang lên, Đinh Tiểu Đại thúc giục nói mọi người
đông đủ cả rồi chỉ còn chờ cô thôi, ngắt điện thoại, cô buộc phải đứng dậy,
nhìn vào gương nhếch miệng:”Cười xấu thật.” Vừa nói ra không nhịn được
cười, cầm lấy túi đi ra ngoài.

Mới đưa một chân ra đã thoáng nhìn thấy phía bên kia có hai bóng người
đang đi tới, cô phản xạ có điều kiện lập tức rụt lại, dựa lưng vào vách
tường, cả người đổ mồ hôi lạnh.

Đinh Tiểu Đại chết tiệt! Không nói cho cô Chiếm Nam Huyền và Bạc Nhất
Tâm sẽ đến, may mà cô vào toilet, nếu không bất ngờ gặp trong phòng, đến
lúc đó sẽ khổ sở vô cùng, hận không thể chạy một vòng quanh công ty rồi
ném kẻ chết tiệt kia từ trên tầng 66 xuống!

Đợi khoảng mười phút, chắc chắn đôi tai đang dựng thẳng không nghe thấy
bất kì một tiếng động nào, cô lặng lẽ nhìn trộm phía ngoài.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.