HUYỀN CỦA ÔN NOÃN - Trang 183

Chiếm Nam Huyền một tay đút vào túi, tay kia cầm điếu thuốc đang hút dở,
dựa vào cửa phòng đóng chặt, thấy cô ló đầu ra, thản nhiên nhìn cô một cái
sau đó thu lại ánh mắt, cánh môi khẽ nhếch, thở ra một làn khói thuốc mỏng
trong suốt.

Không ngờ bị anh tóm được, cố gắng kiềm nén nội tâm rối loạn và lúng
túng, khó khăn đi ra ngoài, dừng lại trước mặt anh, cười nói:”Chiếm tổng.”

Thở ra một làn khói mỏng, anh không nói gì.

Bụng rỗng cộng thêm vừa rồi bị dọa gần chết, sau khi thần kinh thả lỏng sự
đau đớn trong dạ dày dần trở nên rõ ràng, cô bất giác ôm bụng lại.

Liếc nhìn cô một cái, anh lạnh nhạt hỏi:”Trưa ăn gì?”

Một lát sau cô mới đáp:”Không ăn.”

Trong hành lang chợt im lặng không tiếng nói, chỉ có hai bóng đèn thủy
tinh phản chiếu bóng dáng hai người vào tường, đôi mắt lạnh nhạt dừng lại
trên gương mặt ngọc của cô, từ vầng trán tinh tế xuống dưới ấn đường, cái
mũi xinh xắn cùng đôi mắt gợn sóng nửa sáng nửa tối, đôi lông mi dài mỗi
lần chớp mắt đều tạo thành một bóng mờ trước mắt.

Dáng vẻ kia, khiến người ta vô cùng thương xót.

Bàn tay kẹp thuốc lá của anh không nhịn được chạm vào gò má cô, cô
nghiêng đầu đi, để mình thoát khỏi hơi thở của anh, cảm giác dạ dày như bị
dằn xéo, không tự chủ nhíu mày.

Anh thu cánh tay thất bại về, ánh mắt dừng lại trên đôi môi đang tự cắn của
cô, có chút nhẹ nhàng trách cứ:”Đau dạ dày?”

Trong lòng bỗng nhiên chua xót không lí do, đôi mắt vốn đang cụp trước
ngực anh dần dần nâng lên, cái cằm theo động tác này mà hơi nghếch lên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.