HUYỀN CỦA ÔN NOÃN - Trang 249

Người đàn ông trẻ tuổi lại lý trí kinh người, vô cùng quyết đoán, dũng cảm
dứt khoát, lạnh lùng cay độc và có số tài sản kếch sù này chắc chắn đã
không còn là chàng trai từng thề mãi mãi không rời xa cô trong trí nhớ nữa,
ý thức được điểm ấy ngực chợt đau xót, nước trong mắt cô suýt chút nữa
chảy xuống:”Tôi dường như…đã không nhận ra anh.”

Anh cúi người bắt lấy tay cô:”Có biết nguyên nhân là gì không?”

Cổ tay bị nắm đau nhói, cô giãy dụa, nhưng anh lại nắm càng chặt, cô chỉ
có thể hỏi:”Là gì?”

“Em không hiểu suy nghĩ của tôi, dành quá ít thời gian cho tôi.”

Cô cụp mắt, khổ sở không biết nên nói gì.

Trên tay sớm trống không, hạnh phúc toàn bộ đã trả hết cho vụ tai nạn
không nên xảy ra kia rồi, người phải chịu tội cô đây có thể lấy cái gì đối
mặt với anh? Ký ức và quá khứ đau đớn không chịu nổi, cô làm sao dám
tương tư anh trong sự sợ hãi chưa qua và thê lương còn xót.

Sự im lặng không đáp của cô làm khóe miệng anh khẽ cong lên, bỗng chốc
lôi cô đang im lặng chống đỡ kéo vào trong văn phòng của anh, khoảnh
khắc đóng sầm cửa lại anh đè ép cô lên ván cửa, đôi môi phủ xuống, yêu
cầu của anh mãnh liệt mà thẳng thắn, còn loáng thoáng chứa một chút tức
giận buồn bực.

Trong khủng hoảng mê loạn lời của Chu Lâm Lộ từng câu từng câu vang
lên trong tai cô, cô biết những gì anh nói đều đúng cả, cô biết bản thân mình
đã muốn đi vào con đường cô sợ nhất kia.

Nhưng mà, chỉ có thể xin ông trời tha thứ thôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.