HUYỀN CỦA ÔN NOÃN - Trang 325

“Thẳng thắn mà nói mày và cậu ta đều trở nên rất lợi hại, trước kia một
người tài năng bẩm sinh, một người chiếu rọi người khác, đi đâu nhà nào
người nào mà chẳng nói bọn mày là một cặp bé con xứng đôi vừa lứa?
Nhưng bây giờ thì sao, một người giống như ngôi sao sáng trên bầu trời
không thể với tới, một người lại như khuê nữ không ra khỏi cửa.”

Ôn Noãn khẽ lắc đầu, thời gian trôi qua, mọi chuyện biến đổi, dung mạo
biến hóa, duyên tình đứt quãng. Hết thảy những điều này vốn là đường đời
không thể thay đổi.

Lật tờ báo trong tay, nhìn ảnh Bạc Nhất Tâm và Phan Duy Ninh, kiểu dáng
quần áo hai người mặc rất hợp mode, bối cảnh trong tấm ảnh, mặt tường
nhung chạm nổi bông hoa mẫu đơn lộng lẫy sang trọng, chắc đang ở một
nơi cao cấp nào đó, cảm giác giống như đã từng đi qua.

Trong nháy mắt trong đầu cô xẹt qua cái gì đó, cứ cảm thấy có chỗ nào lạ
lạ, nhưng nhất thời lại không nhớ ra.

Không lâu sau khi Ôn Nhu đi, Ôn Noãn không hề ngờ rằng Bạc Nhất Tâm
lại tìm đến cửa.

Khi chuông cửa vang cô còn tưởng Ôn Nhu quên gì nên mới quay lại lấy, ai
biết vừa mở cửa ra đã thấy, đúng là chỉ mặc quần áo hằng ngày cũng là
tuyệt sắc thiên tiên Bạc Nhất Tâm đứng ở bên ngoài.

Cô ngẩn người, chậm chạp mở cửa, mời người vào.

Bạc Nhất Tâm nhìn đồ trang trí và cách bài trí trong phòng, thong thả bước
đến phòng khách ngồi, bởi vì Ôn Nhu vừa tới, trên bàn còn bày nguyên bộ
trà, Ôn Noãn thay lá trà mới, ngồi bằng trên đất thực hành kĩ thuật pha trà,
thời gian trôi qua rất lâu, hai người không ai mở miệng nói chuyện.

Qua ba lần nước, cô rót trà cho Bạc Nhất Tâm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.