Trên bàn trà đặt một phong thư lớn chưa mở ra, Chu Lâm Lộ cầm lên xem,
là một phòng khám tư nhân nào đó gửi đến, anh quan tâm hỏi,”Em bị
bệnh?”
“Không phải.” Cô mệt mỏi nói:”Hồi trước có hôm ngực đau nửa đêm tỉnh
lại, Nam…Huyền bảo em đi khám, nhưng vẫn kéo dài không đi, gần đây
rảnh rỗi cho nên đi làm một cuộc kiểm tra toàn thân.”
Anh vặn người cô lại:”Đã xảy ra chuyện gì? Tại sao lại không vui?”
Cô cũng rất muốn biết đã xảy ra chuyện gì, khẽ nói:”Anh ấy tránh em.”
Chu Lâm Lộ không nói gì.
“Cao Phóng nói….Hai tháng sau anh ấy sẽ kết hôn, với Bạc Nhất Tâm….”
“Noãn Noãn.” Chu Lâm Lộ nhìn cô, muốn nói lại thôi, cuối cùng anh lau
mặt, nói:”Anh vẫn không kể với em, thật ra năm đó anh không gửi lý lịch
của em vào Thiển Vũ, anh không gửi đến đó.”
Ôn Noãn chỉ cảm thấy chóng mặt vô cùng, cô ép chính mình chậm rãi ngồi
dậy.
“Đây là lí do anh phản đối em tiếp cận anh ấy?” Từ đâu đến cuối—-đều là
một cái bẫy? Chiếm Nam Huyền từ khi bắt đầu đã tạo một cái bẫy? Chỉ chờ
cô cam tâm tình nguyện, từng bước từng bước đi vào? Cô dùng hai tay ấn
huyệt thái dương, chóng mặt quá, bàn trà và người trước mặt giống như
camera xoay 45 độ choáng váng quay cuồng, muốn đứng cũng không đứng
nổi, thân thể mất trọng lượng mềm nhũn ngã ngồi lên sofa.
“Noãn Noãn!”
Cô cố gắng nâng hai mí mắt mình trong bóng đêm,”Cho em một cốc nước.”