HUYỀN CỦA ÔN NOÃN - Trang 361

biết cô không thích đồ ăn bên ngoài, trong tình huống không ai chăm sóc
nhất định sẽ lấy bánh quy và hoa quả ăn cho xong chuyện.

Cho dù cô tức giận đến thế nào, đánh anh thế nào, cãi anh thế nào, đuổi anh
đi như thế nào, nửa giờ sau nhất định anh sẽ quay lại, chí ít thì cũng sẽ gọi
cho cô một cuộc điện thoại, bởi vì anh biết cô tức giận không kéo dài quá
mười phút, sau đó sẽ cảm thấy rất tủi thân, sẽ buồn bực nhớ anh.

Tất cả quần áo của cô, từ trong ra ngoài ngay cả giầy tất mũ khăn, tất cả anh
đều tự ôm vào mình.

Lần đầu tiên có kinh, là anh dạy cô bài học sinh lý đầu tiên.

Khi ốm sốt, là anh thức trắng đêm ở trong phòng bệnh trông cô.

Mỗi một phút mỗi một giây của quá khứ, tất cả đều là những khoảng hồi ức
đẹp đẽ nhất.

Cho nên, cô rất muốn rất muốn biết, cô nhất định phải biết, đêm cuối cùng
nhìn thấy anh, câu thầm thì anh nói bên tai cô rốt cuộc là “Lúc này đây”,
hay là “Lần cuối cùng”? Lúc đó thần chí cô bị anh cuốn lấy hỗn loạn, mà
tiếng anh nói lại rất nhỏ, cô vốn không nghe rõ.

Ôn Noãn đi vào bãi ngầm hai tầng của Thiển Vũ, đi tới chạm nhẹ lên cánh
cửa kính đóng chặt của thang máy chuyên dụng cho tổng giám đốc, sau đó
dùng đầu ngón tay đặt lên chỗ hơi nước mỏng, vẽ đi vẽ lại con mắt ẩn chứa
ánh sao kia.

“Ôn Noãn.” Một tiếng thở dài khẽ làm cô quay đầu.

Cao Phóng đứng cách đó năm met, thang máy dành cho nhân viên không xa
chậm rãi khép lại.

Cô thoáng thất vọng:”Là anh.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.