HUYỀN CỦA ÔN NOÃN - Trang 362

“Nên dừng đúng lúc đi.”

“Yêu cầu của tôi không cao.” Chỉ cần anh chịu gặp cô, cho dù chỉ là một
phút.

“Hành động của cô đã mang đến cho chúng tôi rắc rối rất lớn.”

“Có sao?” Cô mỉm cười, tuy rằng mỗi lần xuất hiện sẽ khiến các nhân viên
trong Thiển Vũ phải ngừng công việc trong tay, vểnh tai nghe tầng dưới
truyền lên những tiến triển mới nhất, nhưng ít ra, cô vẫn hiểu không đưa tới
phiền phức khác không tất yếu, ví dụ như phóng viên.

“Tính khí của Nam Huyền tin rằng cô hiểu hơn ai hết.”

Cô đương nhiên hiểu, chuyện anh muốn làm hay không muốn làm tuyệt
không ai có thể mảy may suy chuyển anh, nhưng mà, “Cao Phóng, tôi cũng
tin anh ấy hiểu tính tôi hơn ai hết.” Nếu anh đã muốn đẩy cô tới bước
đường cùng, hạ sách này của cô không phải vẫn nằm trong dự tính của anh
sao?

“Ôn Noãn, nghe lời khuyên của tôi một lần, về nhà nghỉ ngơi cho khỏe đi,
tạm thời đừng đến đây, chờ Nam Huyền về tôi sẽ nói với cậu ấy cô đã tới.”

Cô cúi đầu:”Cám ơn anh, nhưng mà….tôi vẫn muốn đợi anh ấy trở về.”

Cao Phóng bất đắc dĩ lắc đầu:”Đợi được thì thế nào? Có thể thay đổi cục
diện hiện nay hay là thay đổi kết quả? Cô tội gì—–“ Anh nuốt nửa câu sau
về, nhưng mấy chữ anh không đành lòng thốt ra, đã biểu lộ không bỏ sót
trong ánh mắt lực bất tòng tâm của anh.

Cô tội gì—-phải vất vả chính mình như thế, lại còn khó xử đối phương.

Lưng dựa vào thang máy từ từ trượt xuống ngã ngồi trên mặt đất, cô theo
thói quen vùi đầu vào giữa hai đầu gối, vất bỏ tất cả đến đây khổ sở canh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.