HUYỀN CỦA ÔN NOÃN - Trang 383

“Nam Huyền….” Cô hoảng sợ nhìn bóng anh lui dần về phía sau, vội vã
kêu lên:”Đừng đi! Nam Huyền…Em biết em sai rồi, bây giờ sẽ không như
lúc trước nữa đâu, em sẽ không bao giờ bỏ đi, em thề! Không bao giờ bỏ đi
nữa, xin anh tin em một lần, đừng đi….Nam Huyền….Nam Huyền!”

Ánh tà nguyệt phía tây ẩn vào mây đen, trong đêm tối vang một tiếng xoảng
quỷ dị, tiếng thủy tinh vỡ vụn bén nhọn kinh hồn người, khiến người ta phải
bật dậy.

Trong không gian đen kịt Ôn Noãn nhìn trái rồi lại nhìn phải, không biết
mình đang ở đâu, cho đến khi mu bàn tay truyền đến cảm giác nhói đau mới
giật mình nhận ra, cánh tay phải đang truyền dịch của cô gạt vỡ cốc thủy
tinh đầu giường.

Đêm yên tĩnh bỗng nghe thấy tiếng động vang lên, giống như đang có
người bên ngoài mở cửa.

Cô lập tức hồi hộp nhìn về phía sau cửa, cảnh ly kì trong mơ vẫn chiếm cứ
trong đầu, còn chưa cảm thấy sợ hãi, trong không gian điện quang đá lửa
khẽ thốt:”Là Nam Huyền phải không?”

Ngoài cửa im lặng.

Cô vẫn không nhúc nhích, bình tĩnh nhìn vào cánh cửa, lặng yên chờ thật
lâu, cho đến khi mệt, cuối cùng cũng chắc chắn tiếng vang kia không phải
là ảo giác sót lại trong mộng, một lần nữa nằm xuống lùi vào trong chăn,
khó chịu tràn ra, khi bước vào giấc ngủ cô vô thức khẽ lẩm bẩm:”Nam
Huyền…”

Không biết qua bao lâu, gió nhẹ xuyên cửa mà vào, hòa cùng luồng gió
trong hành lang, nhẹ nhàng đẩy cánh cửa ra một đường, ngọn đèn dọc theo
hành lang theo cửa rọi vào trong phòng, phản xuống những tia sáng trắng
nhỏ dài, qua một lúc, dường như gió nhẹ lại tiếp tục thổi vào, mảng sáng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.