cô, giống như muốn câu hồn ngay lập tức:”Hận anh đi, dùng trái tim yêu
anh của em đến hận anh, mang nỗi nhớ từng đau triệt đáy lòng em, đến trả
lại cho anh…Dùng nỗi hận của em, đến đổi lại nỗi hận của anh.”
“Nam Huyền…..” Cô lo sợ nghi hoặc bất lực nắm chặt tay anh, tại sao cô
phải hận anh? Anh biết rõ cô khong thể làm được, hận anh, người đau nhất
sẽ chỉ là cô.
Anh thì thào khẽ nói:’Noãn….Em không hiểu, chỉ khi em giống anh, yêu
một người yêu đến vô cùng thống hận, hận đến mức bản thân gần như phát
cuồng, hận đến dùi tim tróc xương mất hết can đảm muốn chết cũng không
thể, chỉ có trải qua cảm giác này em mới có thể hiểu, anh đã yêu em sâu đến
thế nào…Chỉ khi hận anh, khi trái tim em cũng trải qua tất cả những gì trái
tim anh đã từng trải qua, em mới có thể biết, mấy năm qua anh đau khổ chờ
em đến thế nào, bao nhiêu đau, bao nhiêu tuyệt vọng…” Một giọt nước
trong suốt lạnh lẽo, từ đôi mi dài không nhúc nhích của anh rơi xuống lòng
bàn tay cô.
“Cho dù là ngàn mũi kim đâm vào, cũng không bằng một phần vạn nỗi đau
trong lòng anh sau khi em bỏ đi….Em biết không? Nếu em không trở lại, cả
đời này anh không thể quay về như cũ.”
Cô không nói nên lời, nỗi đau dâng lên từ bụng tới ngực khiến cô không thể
hô hấp, chỉ muốn áp tay anh lên mặt mình, thầm muốn làm điều này để anh
an tâm, muốn nói cho anh cô không hề biết mình đã khiến anh bị tổn
thương sâu sắc đến như vậy, muốn ôm anh an ủi anh, muốn tâm sự với anh
rất nhiều rất nhiều điều.
Anh lại nắm lấy tay cô, đứng dậy, bàn tay vừa lưu luyến không muốn rời đã
kiên quyết gạt ra,nhẹ nhàng trượt qua kẽ tay cô, chỉ có giọng điệu vẫn dịu
dàng như trước:”Hận anh đi, chỉ có vậy anh mới biết, lúc này đây, em yêu
anh nhiều như thế nào.”