HUYỀN CỦA ÔN NOÃN - Trang 417

Mọi vật đều ở nguyên tại chỗ, không có dấu hiệu đã từng bị người động
vào.

Con ngươi âm u, anh ngồi trên mép giường trong phòng mình trước kia một
lát, sau đó mới đứng dậy ra ngoài.

Khóa kỹ cửa, đi qua ấn nút tháng máy, lơ đãng nghiêng đầu, tầm mắt dừng
trên cánh cửa thoát hiểm khóa chặt, lòng chợt xẹt qua thứ gì đó, theo bản
năng nhấc chân đi qua, anh nâng tay lên, lòng bàn tay chạm vào cửa trong
nháy mắt không biết vì sao trong lòng lại có cảm giác hơi hơi hoang mang
không nói nên lời, loại hoang mang này từ não rơi xuống cánh tay, bàn tay
theo bản năng nắm chặt, rồi từ từ mở ra.

Anh giữ cửa nhẹ nhàng đẩy ra, trong cầu thang trống không, lại đẩy, cầu
thang mười lăm cấp tính cả chỗ rẽ toàn bộ thu vào đáy mắt, vẫn trống
không như cũ.

Khẽ thở dài, cảm giác trong lòng nói không nên là thả lỏng lo lắng hay là
hơi hơi mất mác, thu tay, cánh cửa tự động khép kín đóng lại, anh xoay
người——phút chốc khuỷu tay lại giương ra chắn hai cánh cửa chuẩn bị
khép kín rồi đẩy mạnh.

Mặt đất bên cạnh chỗ rẽ cầu thang, có một chùm chìa khó màu đồng rất
bình thường.

Anh nhặt lên, nhìn tầng trên, lại nhìn tầng dưới, cảm giác hoang mang trong
lúc trống vắng trước lần thứ hai dâng lên trong đầu, đôi môi mỏng vểnh lên,
anh đi ra bước về phía thang máy, liên tục ấn nút dù trên đó rõ ràng đang có
mũi tên đỏ đi xuống.

Phía bên ngoài, Bạc Nhất Tâm ngồi trong xe lẳng lặng nhìn bóng anh lao ra
từ bên trong, khi ánh mắt xẹt qua vị trí đỗ xe đã quang đãng không xa sau
Bạc Nhất Tâm sắc mặt khẽ biến, người đàn ông trái tim sắt đá cảm xúc khó

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.