HUYỀN CỦA ÔN NOÃN - Trang 415

Bạc Nhất Tâm dường như hơi mệt, kéo tay anh, tựa đầu vào vai anh:”Nam
Huyền, anh thật sự không đi giải thích với Ôn Noãn à?”

Ôn Noãn thấy rõ anh bên cạnh, nụ cười nhạt bên môi lơ đãng nhếch lên.

“Giải thích cái gì? Nói em và anh liên thủ chẳng qua chỉ là muốn thấy dáng
vẻ quẫn bách mất hết nhuệ khí của cô ấy? Hay là nói hôn lễ mùng chín
tháng chín tuyệt đối sẽ không đổi ngày? Hay là nói tên đứa bé đã nghĩ hay
lắm rồi chỉ cần nó ra đời ngọt ngào gọi cô ấy là “cô”?”

Bạc Nhất Tâm cười khúc khích, huých anh một cái, gắt giọng:”Anh thật xấu
xa!”

Anh ngiêng người nhìn cô, cười nhạt:”Em thì không xấu đấy?”

Cô thỏa mãn lại tựa đầu vào vai anh:”Ai bảo chúng ta không phải trời sinh
một đôi?” Hai người nhìn nhau cười, cùng đi vào thang máy.

Ôn Noãn trốn dưới gầm cầu thang chỉ cảm thấy hai tay liên tục run rẩy,
chùm chìa khóa trong lòng bàn tay như tuột khỏi ngón tay, toàn thân mềm
nhũ vô lực, hai chân giống như bị cắt không hề hay biết, mới thử động đậy
đã mềm nhũn quỳ oặt xuống, cô tê liệt ngồi tại chỗ, bàn tay cầm chìa khóa
nắm chặt thành đấm nhét vào trong miệng, răng nanh cắn sâu vào mu bàn
tay.

Thang máy xuống đến tầng 1, cảm giác có gì rung truyền đến, Chiếm Nam
Huyền lấy di dộng từ trong túi ra.

Góc trái màn hình có một điểm đỏ lóe sáng, báo có tin nhắn mới, ngón tay
chạm vào mở ra, vừa đi về phía xe vừa tiếp nhận tin tức từ vệ tinh, khi tải
được một nửa di động phát ra cảnh báo pin không đủ, anh khẽ nhíu mày, sờ
túi quần mới nhận ra không mang pin dự trữ.

“Sao vậy? Tin nhắn đó quan trọng lắm à?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.