HUYỀN CỦA ÔN NOÃN - Trang 439

tay chỉ trên bản đồ, cứ như vậy bất tri bất giác chơi hơn nửa tháng.

Mà đi càng nhiều nơi, cô càng nhớ một câu.

Thế gian rộng lớn bao nhiêu, vực tối trong lòng sâu thế đó.

Có một ngày, khi đang đi bộ trên đại lộ Kloveniersburgwal ở Amsterdam,
Chu Lâm Lộ có điện thoại, Ôn Noãn ngồi trong một quán cà phê lộ thiên dễ
chịu, nhìn mặt đường bị nước từ điểm giữa chảy ra tách làm đôi, con kênh
Klovenier Burgwal Canal nước xanh sâu thẳm, sương khói mỏng manh gợn
lên con sóng lăn tăn, cảnh sắc trí mĩ tới cực điểm.

Khi giương mắt lơ đãng thấy một bóng màu trắng đối diện, người đó tựa
sậy non trắng xóa như nước một phương.

Biết rõ không thể là anh, trong lòng vẫn hơi chấn động.

Giống như cảm ứng được ánh nhìn chăm chú của cô, người đó quay đầu lại,
khuôn mặt Bắc Âu anh tuấn lộ ra một nụ cười thân thiện, chắc chắn là
người xa lạ chỉ đi chung đường, khoảnh khắc đó cô chợt nhận ra, cho dù
cảnh có đẹp tới mức sương trắng chưa tan cũng không thể thay đổi người
đứng hai bên bờ sông chỉ có thể ngóng vọng sang.

Ai ở bên bờ nước, ai ở bên vệ sông, cho dù có bơi ngược dòng sang, cũng
không thể ở bên người ai.

Chờ Chu Lâm Lộ nói chuyện điện thoại xong, cô nói:”Chúng ta về đi.”

Anh nhếch miệng cười vô cùng vui vẻ:”Ừ, nên về rồi.”

Cô duỗi cái thắt lưng đau nhức:”Có chuyện gì mà đắc ý thế?”

“Anh quên không nói với em—–“ Anh cố ý tạm dừng,”Anh gửi bản gốc
giấy chứng nhận kết hôn của em cho Chiếm Nam Huyền.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.