HUYỀN CỦA ÔN NOÃN - Trang 443

“Khi nào chị đi Singapore?” Cô hỏi.

Ôn Nhu chần chừ một lúc, Lăng Chấp Ẩn đã hạ tối hậu thư cho chị:”Lần
này nếu lại đi….có thể tao sẽ không quay về nữa.”

Ôn Noãn thở dài:”Xin chị đi nhanh được bao nhiêu thì đi nhanh bấy nhiêu
đi, đừng ở đây nữa.”

“Gì chứ?” Ôn Nhu phản ứng lại.

Cô mỉm cười:”Ôn đại tiểu thư, rốt cuộc em có thể bỏ gánh nặng này xuống
được rồi.”

Ôn Nhu ngây người, sau đó thét chói tai, cầm lấy gối mềm liều mạng đánh
cô, gào thét liên tục:”Tao là gánh nặng?! Uổng công mấy năm nay tao làm
trâu làm ngựa cho mày! Mày coi tao là gánh nặng?! Đồ không có lương
tâm, hận tao không thể chạy nhanh sang bên người khác hả?!” Đang mắng
cô bỗng nhiên nước mắt chị chảy xuống.

Ôn Noãn chăm chú nhìn chị, khuôn mặt này tương tự cô ba phần, mười
phần huyết thống.

Cô nhẹ nhàng nắm lấy tay chị:”Em thực sự rất yêu chị, trước đây là vậy,
bây giờ cũng vậy.” Tương lai, có lẽ sẽ không còn phần của chị nữa.

Ôn Nhu thất thanh nghẹn ngào,”Nếu tối hôm đó tao không uống rượu—“

“Chị đừng trách mình nữa.” Thế gian này không ai có thể thay đổi quá khứ,
nhưng cô đã dần hiểu được, không nhớ là ai đã từng nói, nên chung sống
hòa bình với con đường cuộc đời chưa qua, “Ôn Nhu, em không muốn làm
gánh nặng của chị, vì vậy chị cũng hãy buông tha chính mình đi.”

Để trái tim hai người đều thực sự tự do.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.