HUYỀN CỦA ÔN NOÃN - Trang 454

đàn ông giàu có nhất thế giới, nhưng nhất định phải đạt đến mức khi anh
muốn làm gì là có thể làm được.

Cô muốn nói, giọng lại bị chà xát chua xót không cất nổi nên lời, day dứt
tràn đầy cuối cùng biến thành ba chữ tầm thường mà khó mở miệng
nhất:”Em…xin lỗi, thật sự xin lỗi.”

“Em cứ biến mất như vậy, ngay cả một tia đường sống ảo tưởng cũng
không cho người ta giữ lại.”

Cô cúi đầu cụp mắt xuống.

Khi mở miệng, giọng khàn khàn:”Em biết anh hận em…Nhưng anh cũng
không biết, em hận anh, hận thấu xương, hận đến mức…không thể đối mặt
với anh.”

Điếu thuốc trong tay rơi xuống, anh kẹp lại, sau đó chậm rãi nhả ra một làn
khói, khóe miệng hơi nhếch mang theo sự chua xót khó có thể diễn tả bằng
lời:”Rốt cuộc em cũng chịu nói?” Muốn yêu anh lại theo bản năng kháng
cự, muốn buông tha anh lại không thể chịu được khi nhìn thấy anh ở bên
người phụ nữ khác, mỗi hành động của cô đều mâu thuẫn tới cực điểm,
ngoài hận ra còn gì có thể giải thích đây?

“Anh có biết…tại sao bố em lại ở trên chuyến bay kia không?”

Anh nhìn cô chăm chú.

“Ông ấy vốn đang chơi với bạn bè rất vui vẻ ở Thụy Sĩ…..Là anh, là anh
buổi sáng hôn Bạc Nhất Tâm… trước mặt em, cho nên khi tối bố em gọi
điện về…” Khi ống nghe truyền đến giọng nói quen thuộc thân yêu của bố,
kiềm nén quá độ lúc đó cuối cùng cũng hoàn toàn sụp đổ,”Em không nói gì,
nhưng…nhưng lại khóc lớn với điện thoại, liên tục khóc…anh biết ông ấy
thương em và Ôn Nhu biết bao, lúc ấy bố cực kì lo lắng, nói sẽ…sẽ đáp

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.