HUYỀN CỦA ÔN NOÃN - Trang 477

Nhưng mà một năm lại một năm nữa, cô đã để anh tận mắt nhìn thấy, thứ
tình cảm thế tục bình thường nhất anh không tin, anh phỉ nhổ, anh khinh
thường, lại có thật, có người đã có được nó trong tay.

Mà con người, sâu trong thâm tâm vẫn luôn tồn tại một loại khát vọng
mãnh liệt đối với những gì mình không có.

Anh không biết bản thân mình là kinh ngạc là chán ghét, hay là khát vọng là
đố kị, chỉ biết là từ khi nào thì bắt đầu càng xem càng không vừa mắt với
mối tình kia của cô, đương nhiên cũng càng ngày càng không vừa mắt với
kẻ nào đó, nếu tình cảm như vậy đáng quý đúng như lời người thường nói,
vậy tại sao mà mình chưa từng gặp, mà kẻ kia lại vô duyên vô cớ có được?
Anh vô cùng khó chịu, tại sao cô lại có thể yêu cậu ta như vậy, lại vĩnh viễn
không hề yêu anh lấy một chút? Anh thật sự rất không cam lòng, cho dù
thật ra trong lòng anh cũng bôi phục kẻ kia tương đương như thế, cũng vẫn
không nhịn được muốn phá hoại, muốn đoạt lấy cô về đây.

Anh muốn chứng minh, anh không tin, tình cảm đặc biệt tồn tại giữa hai
người chẳng qua chỉ là ảo giác mà thôi, chỉ cần anh phá hủy mối liên hệ
giữa bọn họ là có thể chứng minh quan niệm về tình yêu của anh là hoàn
toàn chính xác, cái gì mà chung thủy, cái gì mà cả đời chỉ yêu một người,
toàn bộ căn bản đều không hề tồn tại.

Nhưng mà, làm càng nhiều càng nhận ra, đủ hành động của anh thậm chí
ngay cả đá cũng không cứng bằng cũng chỉ như hạt cạt bỏ đầu hồ, thậm chí
còn không gợn nổi một gợn sóng giữa hai người, tâm trí hai bọn họ chỉ hình
thành một tiểu thế giới độc đáo, ngoài đối phương tuyệt đối không dung
nhập bất cứ thứ gì khác.

Quan niệm tình cảm của anh, cuối cùng cũng bị đả kích trong thất bại, tạo
thành một khe hở.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.