HUYỄN HOẶC CỦA TỘI LỖI - Trang 114

chuyện bất thường mà. Từ đây đến Glorya đi mất khoảng ba chục phút nếu
chạy và gặp được xe buýt. Vậy thì từ giờ đến chín rưỡi cô có thể ở đây
được.

Ira đi tách ra và tìm được một cái ghế băng ở trong một bụi đàn

hương dại rậm rạp không có ai ngồi. Thứ cây này ở đây rất nhiều. Ngồi
xuống ghế. Ira tụt đôi giầy cũ mòn đế cho đôi chân được nghỉ, rồi bắt đầu
quan sát cảnh lộn xộn xung quanh tòa nhà, để sao cho không bỏ qua thời
điểm có thể chạy bắn vào lối ra vào tòa nhà một khi cảnh sát vừa đi. Cho
đến giờ chưa có ai đi ra. Chỉ toàn thấy người mới tới. Những người mới tới
có vẻ như biết người đàn ông mặt khó đăm đăm đang gác cửa kia, bởi vì họ
dừng lại, chào hỏi nhau. Mỉm cười trao đổi những câu đùa mà cô không
nghe rõ và đi vào trong không bị trở ngại gì. Cuối cùng người ta bắt đầu đi
ra. Đầu tiên là những người mặc blu trắng mang cáng trên có một người
nằm, phủ kín. Và Ira bỗng cảm thấy ơn ớn. Cô còn nhớ như in, cảnh người
ta mang ra khỏi căn hộ xác của cha cô ra sao. Ông cũng bị trùm kín mặt.
Lúc đó cô đã được giải thích là nếu mặt bị che thì người trên cáng chắc
chắn đã chết. Còn nếu còn sống thì người ta khiêng mà không phủ mặt.
Hình người trên cáng làm cô co rúm người lại. Mặc dù cô y tá kia với cô
chẳng có quan hệ nhưng dù sao cũng kinh khủng. Hai giờ trước đây có lẽ
chị ta vẫn còn đi lại trong khoa, cặp nhiệt độ, phát thuốc cho trẻ em. Có thể
còn đến chỗ Pavlik nữa. Không hiểu chị y tá nào bị giết nhỉ. Tất cả các y tá
trong khoa Ira đều biết và phân biệt họ theo thái độ đối với các em mình.
Một chị rất yêu trẻ và âu yếm chúng, một chị khác thì khắt khe và nghiêm
nghị, chị thứ ba thì cho rằng không nên chiều trẻ con, kể cả những đứa ốm
nặng, kẻo chúng sẽ hư hỏng. Thật kinh khủng nếu cái chị vẫn âu yếm bọn
trẻ bị giết. Pavlik rất gắn bó với chị ấy, có mỗi chị ấy biết cách dỗ thằng bé
khi nó khóc.

Từ trong tòa nhà có hai người đi ra, một đàn ông vai rộng trông dễ

thương và một phụ nữ gầy, tóc sáng. Chị này trông có vẻ quen. Ira nhìn
chăm chú hơn và nhận ra cô này. Đúng rồi, đây đúng là Nastya nữ cảnh sát
người mà chú Vladik Staxov đã dẫn tới nhà cô. Người phụ nữ hút thuốc, vịn
vào cái cây và trò chuyện với người đàn ông vai rộng. Ira đứng phắt lên và
chạy ù tới chỗ chị ta.

- Chào chị - Ira nói một hơi, thở không ra hơi- Em là Ira Terekhina chị

nhớ em không ?

Trên mặt người phụ nữ có thoáng qua một biểu hiện nào đó kỳ quặc,

nhưng Ira dám đưa đầu cho chém để nói là chị ta không hề ngạc nhiên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.