HUYỄN HOẶC CỦA TỘI LỖI - Trang 127

- Tôi chưa quyết định gì. Nhưng xin thú nhận với cô thật lòng: Chắc

là tôi sẽ không tiến hành bất cứ biện pháp gì.

- Tại sao, thưa ông ? Bác sĩ điều trị Galina nói rằng sau cú sốc mạnh

đó, xuất hiện khả năng thực tế có thể chữa cho bà ta. Tại sao lại không tận
dụng khả năng này ?

- Cô đã nói chuyện với giáo sư Zamyatin ? Lẽ ra cô phải đến tôi ngay.

Tôi sẽ giải thích cho cô những điều mà ông ta không thề hiểu.

Ông ta chỉ chú trọng sức khỏe người ta về thể chất. Giữa tôi và ông

này có sự khác nhau về trường phái khoa học. Zamyatin là người theo chủ
nghĩa duy vật, rất khô khan, thấm nhuần mọi thứ tồi tệ nhất mà chủ nghĩa
vô thần hiếu chiến mang lại cho khoa học. Tinh thần không có sức mạnh
ngõ hầu tác động lên các khách thể vật chất. Và bởi vì thân thể con người
không phải cái gì khác ngoài khách thể vật chất, nên trong các phương pháp
của mình ông ta tuân thủ học thuyết này; cách chữa chạy đúng theo
Zamyatin nhất thiết phải chữa khỏi, không phụ thuộc vào chuyện người
bệnh nghĩ thế nào về việc này. Tôi thì lại theo đuổi những quan niệm khác
bởi vì tôi lớn lên ở Latvi, tốt nghiệp y khoa ở Vilniux, ở đó số lượng tín đồ
Thiên chúa khá là lớn so với dân số, và chủ nghĩa vô thần trong khoa học ở
đó không bao giờ được coi trọng. Tức là, thưa cô Nasty, tôi tin chắc rằng
con người, nói theo kiểu dân dã, nếu có một tâm địa đen tối thì không bao
giờ có một sức mạnh thể chất. Nếu hắn bị ốm thì không bao giờ khỏi được.
Có thể giải thích bằng thí dụ của chính Galina. Điều mà bà ta làm lúc đó
thật là khủng khiếp và không thể đòi hỏi có được dù một chút tha thứ. Bà ta
đã xuống tay với chính những đứa con của mình. Thật khó mà nghĩ đến một
tội lỗi nào khủng khiếp hơn, tàn khốc hơn, đúng không cô. Nhưng hẳn đã có
điều gì đó đẩy bà ta đến bước ấy. Trong đời bà ta hẳn đã xảy ra điều gì đó
thật sự là khủng khiếp, buộc bà ta phải quyết định làm chuyện đó. Bây giờ
bà ta không nhớ gì, ngươi ta nói rằng bà ta đã làm chuyện đó. Và bà ta tiếp
nhận thông tin này đơn thuần như mọi thông tin. Bà không nhớ thi thể của
các con mình sóng soài trên vỉa hè, bầm dập và đẫm máu. Bà ta không nhớ
rằng mình đã đuổi theo chúng khắp căn hộ, rằng chúng đã cố bứt ra khỏi tay
bà ta, la thét và khóc lóc vì hoảng sợ. Bà ta không nhớ những sự kiện đã xô
đẩy bà ta đến chỗ chống lại các con và chính mình. Và tôi tự hỏi. Có thật
cần để cho bà ta phục hồi trí nhớ ? Tình trạng sức khỏe của bà ta đã ổn
định, bà ta tất nhiên chưa thể tự di chuyển, vì xương sống bị tổn thương và
chân tay gãy hết, nhưng các bộ phận khác thì ổn cả, tương đối tốt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.