HUYỄN HOẶC CỦA TỘI LỖI - Trang 50

- Mười hai giờ rưỡi.
- Cái nhà anh Iury này, bao giờ cũng nhồi sọ tôi với những triết lý của

mình. Thôi được, sáng ta gọi. Nào đi sắp chỗ ngủ.

Cô thu xếp cho Iury cái giường xếp và theo luật đãi thượng khách,

nhường cho anh ta đi vào nhà tắm trước. Sau khi thu mình vào chăn, Nastya
co quắp như con tôm và nhắm mắt lại một cách mệt mỏi, nhưng không ngủ
được. Suy nghĩ của cô cứ quanh quẩn về với Ira Terekhiiia cô bé do ý muốn
của số phận dữ dằn trở nên hoàn toàn đơn độc trên cõi đời, cho dù cô bé
hoàn toàn không làm gì nên tội.

- Chịu, tôi không thể hiểu nổi - cô bỗng nói thành tiếng.
- Không hiểu cái gì ? Iury ngái ngủ đáp lại, anh đã kịp thiu thiu.
- Không hiểu gì hết. Con bé lăn lóc chẳng biết mệt, xẻ thân ra làm

một lúc bốn công việc, thế mà chẳng ai muốn giúp cô bé. Bạn bè của bố mẹ
nó giờ họ đâu rồi ? Không lẽ thời gian lại thay đổi người ta ghê gớm như
thế ? Iury tôi chịu không hiểu nổi lòng trắc ẩn, sự đồng cảm rồi lòng thương
hại tầm thường nhất nữa cuối cùng, đã biến đi đâu ! Nhưng tại sao không ai
cảm thấy tim mình thắt lại ? Tôi vẫn còn nhớ chúng tôi đã sống ra sao hồi
tôi mới mười bốn tuổi. Nếu khi đó, trời không thương, nhà tôi có chuyện gì
xảy ra thì hẳn ít nhất đã có mười gia đình muốn giúp tôi, hỗ trợ tôi. Tôi hẳn
đã không phải một thân một mình, chắc chắn thế, và không ai cho phép gửi
tôi vào trại trẻ cơ nhỡ. Còn bây giờ thì chuyện gì đang xảy ra ?

- Cái gì đang xảy ra - cô đang thấy rõ ở Ira đấy thôi. Đồng tiền đầu

độc người ta. Toàn bộ thế giới văn minh ngay từ lúc lọt lòng đều hiểu rằng:
một số người có tiền và có rất nhiều tiền, còn những người khác có ít hoặc
chẳng có một xu. Đấy là lẽ thường ở đời và không cần phải lên cơn tâm
thần làm gì. Còn đồng bào của chúng ta lớn lên với suy nghĩ rằng tiền nong
của mỗi người đều phải ít như nhau. Chính vì thế khi dòng đời quen thuộc
với chúng ta bị đứt quãng, hơn nữa rất đột ngột, tâm lý người ta không kịp
biến chuyển theo. Có bao giờ xảy ra chuyện lương hưu của ai đó bỗng chỉ
bằng một lần đi phương tiện giao thông công cộng trong thành phố. Thế còn
anh hàng xóm thì có ba xe ôtô và hai nhà nghỉ ngoại ô, mỗi lần đi siêu thị,
vị hàng xóm mua thực phẩm bằng ba lần lương hưu cụ già. Từ đó có thể
sinh ra cái gì khác ngoài sự độc địa, ghen ghét thờ ơ với tai họa của người
khác ?

- Đúng. Đúng, anh nói phải lắm - Nastya nói trầm ngâm - Thêm vào

đấy là sự thiếu tin tưởng vào chuyện ngày mai người ta lại không thu hết
của anh. Chính vì thế ngay cả những người khá giả cũng không làm việc từ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.