HUYỄN HOẶC CỦA TỘI LỖI - Trang 82

- Ira không có nhà, cô ấy đi làm. Nhưng nếu anh có gì cấp lắm thì tôi

sẽ bảo cách cho mà tìm cô ấy, ở không xa đây...

- Chính ra... - Oleg ngập ngừng - Điều cần biết thì tôi cũng đã rõ rồi.

Nếu cô ấy vẫn đi làm thì tức là không có chuyện gì xảy ra.

- Anh bảo sao kia - ông khách trọ hỏi giọng rất rắn. - Cái gì không

xảy ra ?

- Ông hiểu cho, tôi và cô ấy hôm qua ăn tối với nhau. Tôi có cảm giác

là cô không thật quen với thức ăn mà chúng tôi dùng. Nhưng tôi không nghĩ
ra ngay mà mãi sau này, khi đã về đến nhà. Nhờ Trời, xin đừng hiểu rằng tôi
cố dính vào chuyện người khác, nhưng tôi cảm thấy Ira đói, và nếu như thế
thì sau bữa tối cô ấy hẳn đã bị khó chịu. Điều ấy xảy ra khá thường xuyên.
Vậy nên tôi vội phóng đến xem tình hình ra sao. Bác là cha của cô ấy ?

- Không đâu, anh bạn trẻ. Cha của Ira mất đã lâu rồi. Tôi thuê một

phòng của cô ấy. Và nếu anh không quá vội tôi muốn nói với anh câu
chuyện.

- Vâng, tất nhiên - Oleg đáp giả vờ bối rối, cố gắng giấu nỗi hân hoan.

Chứ gì nữa! Không phải là anh ta cố tình ép người khách, trọ, hoặc lục vấn
ông ta, mà chính ông ta đã tự bắt chuyện.

- Thế thì xin mời vào phòng tôi, ở đó chúng ta sẽ thoải mái hơn.
Vâng, quả là nếu so với căn phòng mà Ira dành cho mình thì phòng

của Georgy gợi nhớ cung thất của sa hoàng. Phòng rộng nhất trong căn hộ,
hai mươi lăm mét vuông, có đồ gỗ, bộ chân đèn bên ghế dựa, ti vi màu và
hai cửa sổ to nhìn ra công viên. Không phải là phòng mà là ước mơ.

- Tên tôi là Georgy Xergeievitch. - Khách trọ tự giới thiệu và mời

khách ngồi ghế bành, còn mình thì chọn đi văng. - Còn anh ?

- Oleg, hay Alex cũng được. Tùy ông.
- Anh biết Ira đã lâu chưa ?
- Vừa có lại vừa không đấy, thưa ông - Oleg cười mỉm - Tôi để ý đến

cô ấy đã hai tháng, còn bắt chuyện thì mới quyết chí cách đây vài ngày.

- Thế nào là "để -ý" - Khách trọ nhăn mày. - Anh theo dõi cô ta ư ?
- Trời đất ơi - Oleg cười rất vui, mà trong người thì ớn lạnh. Ông

khách trọ kín tiếng và mờ nhạt. Vậy mà châm chết người đấy. - Tôi nhìn
thấy Ira trong tiệm ăn nơi cô ấy làm việc và chú ý đến cô ta vì thấy giống
mẹ tôi. Rồi cứ đến đấy luôn để nhìn thấy cô ta. Có thế thôi.

- Thôi được, anh bạn trẻ, anh làm gì nhỉ ? Ở cơ quan nào ?
- Tôi làm bảo vệ cho công ty tư nhân. Vệ sĩ. Chắc là trong mắt ông

công việc này không có giá lắm, phải không ạ ? - Oleg cười mát.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.